Dịch: Hoangforever
“Tạch tạch”
Kèm theo đó là tiếng rên ư ử của một con ác khuyển dị chủng. Bụng của nó bị bắn thủng một lỗ.
Hai mắt Y Sâm sáng quắc nhìn con Zombie tiến hóa ở phía đối diện. Cùng lúc đó, bàn tay với đầy móng vuốt sắc nhọn của con Zombie tiến hóa khẽ đưa xuống, trên tay vẫn đang còn giữ thi thể con ác khuyển dị chủng giãy dụa không ngừng.
Con Zombie tiến hóa dùng con ác khuyển dị chủng đỡ đạn thay cho nó. Y Sâm lại giơ súng lên ngắm, cùng lúc đó tay của con Zombie tiến hóa cũng di chuyển, đem con ác khuyển dị chủng lên che chắn giữa nó và Y Sâm.
Y Sâm cau mày, 24 con ác khuyển dị chủng, 5 con Zombie tiến hóa, mà hắn chỉ có 18 viên đạn, cái này…
Đúng lúc này, đất ở dưới chân Y Sâm đột nhiên chấn động giống như một trận động đất nhỏ vậy. Hơn nữa tần suất chấn động càng lúc càng lớn. Ở vị trí trung tâm, đất thế mà lại lún xuống.
Y Sâm kể cả có bình tĩnh tới đâu, đối mặt với liên tiếp tình xuống bất ngờ xảy ra như thế này, tâm hắn cũng có chút nguội lạnh. Từng giây từng phút đều là tử cục. Đây đã không còn là một bài kiểm tra tố chất tâm lý dành cho Y Sâm nữa rồi mà chính là tiết tấu muốn dồn hắn tới điên a!
“Hí….”
“Hí…..”
Đột nhiên một bàn tay to lớn màu bạc từ dưới đất chui lên, móng vuốt vững vàng bấu chặt trên mặt đất. Sau đó lần lượt là mấy bàn tay màu bạc khác từ chỗ đất trũng bám đất mà lên. Kia móng tay dài đen nhánh mà làm cho người ta nổi hết cả da gà.
“Con mẹ nó… ta cuối cùng cũng biết vì sao các ngươi lại không dám tiến vào rồi!”
Rất hiếm khi Y Sâm lại nói tục như thế này, thế nhưng lần này hắn lại phải thốt ra một câu như vậy. Giống như thể mỗi một lần cái thế giới này biến hóa đều tăng nhanh thời điểm chết của hắn, đều đem hắn ép tới tuyệt lộ vậy!
“Ô ô ô…..”
“Kiệt… Kiệt….”
Đám Zombie tiến hóa và những con ác khuyển dị chủng ở bên ngoài vòng bán kính 15 mét lo lắng đi qua đi lại, không ngừng kêu lên “ô ô”, sau đó xoay người chạy ra ngoài thật nhanh.
Y Sâm sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng chạy ra ngoài theo. Bất kể dưới đất bò ra sinh vật như thế nào, hắn cũng không có nguyện ý đi đối mặt với nó. Ngay tới cả đám ác khuyển không có chút trí thông minh kia còn chạy trốn, hắn còn do dự cái gì nữa?
Y Sâm phiền muội xông về phía trước!
Nghe nói… một buổi chiều thu với không khí trong lành như thế này rất thích hợp để chạy trốn!
“Ô…ô….ô….ô…ô…!”
Âm thanh bén nhọn vang lên tận trời xanh, rốt cuộc sinh vật ở dưới đất cũng bò ra ngoài.
Y Sâm khẽ quay đầu lại nhìn thì thấy có mấy đầu sinh vật khổng lồ màu bạc cao khoảng 2 mét, thân hình rất giống loài người, có tứ chi có đầu thế nhưng hình như không có mặt thì phải?
“Y….y…..y……y!”
Giống như nghe thấy được câu hỏi ở trong lòng của Y Sâm, ở trên một cái đầu của một con quái thú màu bạc khổng lồ đột nhiên hé mở ra. Đầu nó giống như cánh hoa tách mở ra về bốn phía, sau đó hướng về phía thân ảnh Y Sâm điên cuồng hét lớn lên.
“Con mẹ nó…. Chết tiệt!”
Y Sâm đã phá vỡ kỷ lục nói tục trong một ngày của mình. Chân hắn không ngừng quay cuồng, chạy thật nhanh về phía trước, vừa chạy vừa cố gắng nhắm vào những con Zombie tiến hóa đang chạy ở trước mặt mình. Thậm chí ngay cả vào giờ khắc này, Y Sâm đều đang cố gắng động não, mưu cầu thêm cho mình nhiều hơn một con đường sống. Nếu như hắn có thể lưu lại được một con Zombie tiến hóa, vậy liệu những sinh vật có vóc dáng to lớn kia có ăn con Zombie này trước không nhỉ, để cho hắn có nhiều thêm thời gian chạy trốn hơn một chút?
Gặp quỷ rồi, mới vừa rồi vây bắt mình nhiều ác khuyển như vậy, hiện tại chạy đi đâu hết rồi?
Đều đã chạy đi đâu?
Đầy núi khắp nơi là kẻ “sa cơ thất thế” đã cho Y Sâm một cái đáp án hoàn mỹ. Nếu như trong đầu bọn chúng có khái niệm về “cha mẹ” có lẽ lúc này chúng đã mắng “cha mẹ” chúng vì sao không sinh ra thêm cho bọn chúng mấy cái chân nữa???
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Trầm trọng tiếng bước chân với tần số cực nhanh, nhịp tim của Y Sâm cũng theo đó đột nhiên tăng nhanh lên. Mà khoảng cách âm thanh càng ngày càng rút ngắn lại, càng ngày càng gần hắn, là một người bình thường, tốc độ của Y Sâm làm sao có thể sánh được với những con quái vật cường đại kia được chứ?
Chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, Y Sâm thực sự đã ngửi thấy hơi thở của tử vong, vô số hình ảnh về cuộc sống hiện lên trong đầu hắn.
Không có nơi nào để chạy trốn!
Đột nhiên Y Sâm tung người ngã xuống, tay cầm súng, ngắm ngay về phía sau, còn thân thể thì trượt về phía sau, lưng ma sát với mặt đất, một trận đau rát từ nơi lưng truyền tới.
Đạn, giữ lại cũng vô dụng, lỡ may… lỡ may còn có kỳ tích thì sao đây?
Mắt Y Sâm từ từ lộ ra dáng vẻ tuyệt vọng, e rằng lần này thật sự muốn nguội rồi.
Trong tầm mắt, sinh vật có vóc dáng giống người màu bạc kia không ngừng lớn hơn. Bắp đùi to lớn thon dài nhanh chóng đuổi theo, cái đầu khổng lồ nở rộ ra như hoa mở ra cái miệng đầy máu. Bên trong đó là vô số răng nanh giống như răng cưa, từng vòng từng vòng ở trong cái miệng đó.
“A….a.a.a..a.a.!”
Y Sâm bóp cò trong lúc trượt về phía sau, nhưng tốc độ của đối phương vượt xa tốc độ phản ứng của Y Sâm.
Bá!
Thân hình khổng lồ màu bạc nhanh chóng lướt qua người Y Sâm, giống như đám mây đen bao phủ bầu trời, chặn lại toàn bộ tầm nhìn của Y Sâm. Rồi sau đó trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Một khắc này, thế giới quan của Y Sâm giống như chậm lại. Hắn nhìn thấy được nước bọt chảy ra từ cái miệng đầy máu rơi xuống giữa không trung, hắn thấy được trên đôi chân thôn dài tinh mịn kia có đường vân kỳ quái, thấy được...
Bùm!
Sinh vật hình người “Ầm” một tiếng rơi xuống mặt đất, ánh mắt Y Sâm dại ra, tiếng bước chân bên tai càng ngày càng xa.
Cơ thể trơn trượt của Y Sâm đột nhiên dừng lại. Nhưng trước mắt hắn là bầu trời trong xanh, áng mây hồng hồng, gió nhẹ lướt qua giống như thể cái thế giới này là một thế giới hư ảo vậy.
“Ùng ục….”
Y Sâm giống như bị Lippi lây nhiễm. Hắn nhổ ra một ngụm nước miếng, cuộn thân lại, nằm sấp trên mặt đất.
Chỉ thấy con vật sinh hình người cao 2 mét ở phía trước đã vồ lấy một con Zombie tiến hóa. Móng vuốt của nó trực tiếp xuyên thủng lồng ngực con Zombie này. Trong sự kêu rên của con Zombie tiến hóa, cái miệng to lớn của con sinh vật hình người kia mở rộng ra, một ngụm cắm phập vào cái đầu của con Zombie tiến hóa.
Phốc… Xuy…
Cái miệng to lớn kia giống như đang ăn đậu hủ vậy. Khoảnh khắc sinh vật hình người ngẩng đầu lên, đầu của con Zombie tiến hóa đã biến mất.
“Hí!!!”
Sinh vật hình người ngửa mặt lên trời rống to. Một tay nắm lấy Zombie hình người, quay người lại, kéo cái xác không đầu của nó chậm rãi đi về phía sau.
Y Sâm dè dặt nằm sấp trên mặt đất, không dám có bất kỳ dị động nào.
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn yên lặng làm một “Voldemort.”
* Voldemort: 1 nhân vật trong seria Harry Potter.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Sinh vật hình người cao 2 mét từng bước từng bướ đi tới. Kia cước bộ trầm trọng dẫm lên mặt đất làm cho bụi bay mịt mờ, mỗi một bước chân giống như đang dẫm vào lòng Y Sâm vậy.
Y Sâm ngưng thần nín thở, tận lực cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bùm!
Một lòng bàn chân khổng lồ dẫm ngay bên tai Y Sâm, chấn cho lỗ tai Y Sâm tê dại, sợ rằng còn ảnh hưởng tới tâm lý của hắn nữa.
Lão đại? Có thể cho ta một con đường sống được không? Đầu của ta không có tinh phách, ta quá nhỏ bé, không đủ cho ngươi nhét kẽ răng, người nhìn ta gục trên mặt đất, động cũng không dám động, rất biết điều rồi còn gì nữa?
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng bước chân của sinh vật hình người càng lúc càng xa, Y Sâm khẽ há to miệng ra, đây là trời cao nghe được tiếng cầu nguyện của ta sao?
Y Sâm cảm động tới phát khóc, thế nhưng thân thể vẫn như cũ không dám có bất kỳ nhúc nhích nào…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận