Dịch: Hoangforever
***
Không để ông ta kịp cản, tôi với tay chộp lấy thẻ màu đồng.
Thẻ bay khá nhanh, nhưng chỉ có đúng hai tấm, nên không khó.
[Lựa chọn hoàn tất. Đang sao chép Skill.]
[Đang quay ngược thời gian về 24 tiếng trước.]
– Không! Đừng!
‘Được!’
Tiếng thảm thiết của hồn ma và tiếng hô sung sướng của tôi hòa lại thành một bản… song ca.
[Hiện tại Hunter Rank của bạn là F.]
[Không phát sinh bất kỳ penalty nào do Skill.]
Ngay khoảnh khắc đó, thế giới u tối xung quanh bỗng bùng sáng.
···
···
···
···
···
···
Tôi mở mắt.
“Khừm!”
Đầu óc sảng khoái lạ thường.
“Đúng là… giường tốt vẫn là chân ái. Ngủ cái dậy tỉnh táo hẳn.”
Đây không còn là căn phòng trọ 2 mét vuông của tôi nữa.
Đây là phòng khách sạn nho nhỏ nhưng gọn gàng, do tôi nhờ Thượng Liên đặt giúp.
Không quá rộng, nhưng với một người thì quá đủ.
Sau khi trúng độc đắc giải Nhất, tôi quyết định tạm trú ở đây một thời gian.
Trong lúc đó—
– Chết tiệt! Tưởng lừa được nó, ai ngờ cái đầu lại ranh mãnh vãi chưởng!
“Khà khà.”
Hồn ma Kiếm Đế lơ lửng trên không, cẳng chân quơ loạn xạ như đang đạp nước.
Rõ ràng là cực kỳ cay cú vì không lừa được tôi.
Ừm.
Nhìn ông ta tức tối vậy, lòng tôi bỗng thấy yên bình như ngắm tranh phong cảnh.
“Rồi rồi. Thuốc tăng lực cũng cầm lại này… Mở Bảng Năng Lực.”
Không có lý do gì để phí thời gian.
Vừa rời khỏi khách sạn, trên đường tới bãi săn, tôi vừa mở bảng trạng thái.
----
Tên: Kim Gong-ja
Rank: F
Skill (4/4)
-----
“Ổn. Không vấn đề.”
Slot skill đã full. Nhưng không sao.
Lần sau kiếm được skill mới, tôi chỉ việc đè lên slot [Chwi-ik, chwik] là xong.
Còn bây giờ… cứ thoải mái xài đã.
– Này công tử. Ta nghĩ kỹ rồi. Thật ra… ngồi xếp bằng, tĩnh tọa tu luyện cũng không tệ. Đâu ai bắt ngươi phải đau đớn, gào thét, chết lên chết xuống để luyện đâu. Xếp bằng. Tâm pháp. Thiền định. Nghe cũng ngầu đó chứ?
“Phù…”
Tầng 3 của Tháp – bãi săn.
Đằng xa, lũ Orc đang lượn lờ.
– Grrrr… Grrrr.
Tôi xác định vị trí bầy Orc, rồi lấy bình thuốc ra.
Bình giữ nhiệt ấm nóng, bên trong là linh dược.
Tôi ngửa cổ, uống cạn.
– Này, Gong-ja? Nghe ta nói không? Ngồi yên tĩnh tọa đi mà. Ta dạy cho, đảm bảo trong vòng nửa năm là ngươi nắm được Khí – à nhầm, “Aura” luôn. Quan trọng là nội công, hiểu không? Chết đi sống lại để luyện làm gì cho mệt?
“Khàaa… ngon thật sự.”
Dù đây là lần thứ hai tôi uống, nhưng miệng đã suýt… nghiện.
Rõ là vị dược sư đã chăm chút cả hương lẫn vị.
Chờ thuốc ngấm, tôi nói:
“Nghe này, Kiếm Đế.”
– Hử? Ngươi đổi ý à? Tốt! Chúng ta bắt đầu từ bài xếp bằng—
“Ông có nhận ra là, cứ lúc nào có lợi cho mình là ông gọi tôi là ‘Zombie’, còn bất lợi thì chuyển qua gọi ‘Công tử’ không?”
Tim tôi đập thịch một cái.
“Và từ nãy đến giờ, ông toàn gọi tôi là ‘Công tử’.”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng:
“Vậy nên, để khỏi bị hớ, lần sau sửa cái tật đó đi. Tôi tử tế nhắc trước cho đó.”
Lời vừa dứt, thế giới trước mắt chậm lại.
Tim tôi đập rộn ràng.
Cùng với đó, một dòng chảy mơ hồ lại hiện lên.
Aura.
Phương pháp tu luyện mà hồn ma Kiếm Đế nghĩ ra… đúng là có tác dụng.
Khác với vòng trước, lần này Aura xuất hiện sắc nét ngay lập tức.
“Phù… Haa… Phù…”
Tôi điều chỉnh nhịp thở, dần dần bước tới.
Con Orc đang đi tuần dừng lại. Tai nó giật giật vì nghe thấy tiếng động.
Con quái vật xanh lè, to như tủ lạnh đôi, từ từ xoay người.
– Grrrk?
Mắt nó trợn to.
Từ góc độ của nó mà nói, có lẽ cũng hợp lý thôi: con mồi tự vác thân lại gần.
– Grrrrrr!
Có vẻ nó đã quyết định trân trọng món quà bất ngờ từ số phận.
Con Orc giơ cao cây chùy.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cười thầm.
[Kích hoạt Skill.]
Tôi mở miệng.
“Chwi... ik! Chwik...!”
Con Orc khựng lại.
Mắt nó còn trợn to hơn lúc nãy. Cây chùy giữa không trung cũng cứng đơ.
– Chwi... reuk...? Chwi-ik? Chwi... ik?
Nó ngu ngơ gãi đầu.
Chắc nó đang hoang mang: “Ủa? Con người này… nói được tiếng Orc?”
Dĩ nhiên, với IQ của giống loài Orc, chuyện hiểu cho ra nhẽ tình hình là nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng tôi thì không ngu tới mức bỏ lỡ cơ hội này.
“Chwi-ik!” (Đứng lại!)
Tôi bắn ra một câu Orc ngữ hoàn hảo.
Trình độ phát âm chuẩn không cần chỉnh, đỉnh cao “native speaker”.
* Native Speaker: Người bản xứ hoặc Người nói tiếng mẹ đẻ.
– Geu-reu...? Chwi... reuk? ("Hả...?", "Cái gì...?")
Con quái càng hoảng loạn.
Rõ ràng nó không biết nên xử lý tình huống này thế nào.
Ngay cả khi tôi lao tới, nó vẫn chưa kịp phản ứng cho tử tế.
Soạt!
Lưỡi kiếm của tôi cắt ngọt qua cổ họng Orc.
Tôi truyền vào lưỡi kiếm đúng… một giọt Aura – không dư, không thiếu.
Bùm!
Máu phun thành vòi. Thân hình nặng nề của con Orc đổ ầm xuống.
–Chwi... reuk... Geu-reu...Chwik... (Ọc... ực... Grừ... Grừ... Phụt...!)
Nó vẫn còn cố gắng thều thào mấy tiếng cuối.
Nếu dịch sang tiếng người, chắc là kiểu: “Brutus… ngay cả ngươi cũng phản bội ta sao…” đại loại thế.
“Khà khà”
Tôi mỉm cười đắc thắng.
Aura bị kéo ra gấp, thân thể hơi đau nhức… nhưng so với vòng lặp trước thì ổn hơn rất nhiều.
Nếu giữ mức tiêu hao Aura như thế này, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.
– Đồ chơi bẩn! Ta biết ngay ngươi sẽ giở trò mà!
Hồn ma run lên bần bật.
– Ngươi có thấy nhột lương tâm khi lừa một sinh vật Orc thuần khiết, trong sáng như thế không hả! Hả!? Ngươi có nghĩ tới cảm xúc của tụi nó không!? Chính những kẻ dơ bẩn như ngươi làm băng hoại tâm hồn tươi đẹp của Orc đấy!
Tôi suýt nữa hỏi lại: “Không phải ông bảo phương pháp tu luyện không phân cao thấp sao?”.
Nhưng thôi, lười cãi.
Thay vào đó, tôi đáp lại bằng một câu cực gọn:
“Hừ!”
– Aaaaaaaaa! Bực quá! Tức quá! Tại sao Tháp lại ban skill hack não như thế này cho cái thằng lưu manh như ngươi chứ, hảaaaa!?
Một tuần sau.
Tôi đã dọn sạch bãi săn tận tầng 5.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận