Dịch: Hoangforever
***
– Gư-ô-ô-ô-ô-!
Orc gầm lên.
Thực ra bảo “gầm” cũng hơi quá. Có khi nó chỉ khò khè một tiếng cho vui miệng thôi. Nhưng trong tai tôi, đó là một tiếng gào thét dài bất tận.
Như thể kéo suốt 50 giây.
Gần một phút liền, tiếng rống của con Orc cứ ong ong bên tai tôi.
“Kh… khụ…!”
Đầu đau như sắp nứt toác.
– Này. Tập trung cho tử tế coi.
Trong dòng chảy thời gian bị kéo dài vô hạn, Hậu Linh quát lên sau lưng tôi.
– Đừng có co rúm trước một con Orc rác rưởi! Orc chỉ được cái khỏe trâu chứ pattern tấn công đơn giản lắm. Nếu đoán trước được nó đánh hướng nào, né cũng dễ, phản công cũng dễ. Nói thẳng ra thì, con hàng này dễ như ăn kẹo.
“Nghe… dễ… nói… thế thôi chứ…!”
– Nó đánh đấy.
Vùuu!
Orc vung chùy.
Không, chính xác thì là đang vung.
Rất chậm.
Cái chùy lớn từ tốn nhưng chắc nịch nhắm thẳng vào cái sọ của tôi.
Nếu cứ đứng yên thế này, chưa đến 20 giây nữa đầu tôi sẽ vỡ như dưa.
“Đm…!”
Tôi dồn hết sức nhảy sang bên cạnh. Nhưng cơ thể không chịu nghe lời.
‘Chậm quá!’
Chỉ một bước thôi.
Chỉ cần bước một bước là né được cú vung chùy của nó. Nhưng cái “một bước” đó lại chậm đến phát bực.
Ngực nghẹn lại. Tức đến mức muốn chửi um lên.
Né được mà! Rõ ràng nhìn thấy đường đi của đòn đánh mà!
– Né được. Đừng bỏ cuộc.
Hậu Linh hạ giọng.
– Tập trung Orr vào chân. Tăng cường lực bật! Nghĩ như đang dẫn dòng chảy từ tim xuống bàn chân, nhanh!
Chết tiệt.
‘Hồn ma mà chỉ được cái mồm là sống…’
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm được cái gọi là Orr. Bảo tôi mới chạm tay vào nó lần đầu đã điều khiển nó, tập trung vào chân ư? Nghe thì dễ, làm mới chua.
Nhưng… tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Dù tôi không sợ chết như người bình thường, bị Orc dùng chùy đập nát đầu thì tôi vẫn chẳng muốn chút nào!
‘Động… lên… cho tao!’
Dòng chảy từ tim. Thứ còn loãng hơn cả máu ấy, không hiểu sao lại mang cảm giác mát lạnh, sạch sẽ. Có lẽ nên ví nó như dòng suối sau cơn mưa?
Tôi cố gắng tập trung vào cái cảm giác mát rượi ấy, đẩy nó về phía chân phải.
Cục cục.
Cũng có tí hiệu quả. Orr trong tim giật giật, nhưng…
– Khó hơn tưởng tượng đúng không?
Đúng là khó thật.
– Do trong người mày chưa có “đường” cho Orr chạy. Đường xá chưa làm xong ấy! Nếu phải ví cái thân xác của mày hiện tại, thì nó là một lối mòn trong núi sâu. Để gọi là biết dùng Orr, ít nhất phải mở được đường tới tầm… cao tốc.
“Kh… khụ…!”
Tôi vẫn cắn răng tập trung vào chân phải trong khi nghe Hậu Linh lải nhải.
Nếu tim là cái vòi nước đang bị vặn chặt, thì chân phải là cái cốc đặt dưới vòi.
Từng giọt. Từng giọt một.
Orr rỉ ra từ cái vòi nước hỏng.
– Với lại bây giờ mày còn đang uống linh dược nên mới cảm được Orr đấy. Bình thường thì đừng mơ. Chậc. Cô nhóc đó tuy bẩn kinh lên được chứ thực lực thì miễn bàn.
Vù!
Cây chùy xé gió.
Ngay sát người tôi.
Cú vung chùy sượt qua thân tôi trong gang tấc.
Hụ!
Tại chỗ chùy quét qua, một cơn lốc mini nổi lên. Gió đập vào da thịt rồi tản đi.
Chỉ cần tôi chậm thêm 1 giây. Không, 0,5 giây thôi… toàn thân có lẽ đã bị nghiền nát.
“Sao… mà…”
Chưa kịp thở phào vì né được đòn đầu tiên, thì—
“Trụ… nổi… không… đây…”
Orc phì mạnh qua lỗ mũi.
Chắc nó điên.
Một con mồi nhìn yếu như tôi mà dám né đòn của nó – chuyện đó hẳn là xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của Orc. Nó lập tức lại giơ chùy lên.
– Gư-r-r-r-!
Lần này là cú quét ngang, nhắm thẳng vào hông tôi.
Không có chỗ cho nghỉ ngơi.
Tôi tập trung Orr vào nửa thân trên.
– Hả? Cái gì “được không” cơ?
“Ý… ta… là… nếu… cái… lối mòn đó… được mở… thành cao tốc…”
Vẫn khó.
Cái vòi nước là trái tim kia vẫn vặn chặt. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nước sẽ chảy ào ào cả.
Cổ họng tôi khô khốc vì khát, vậy mà Orr chỉ rớt được một vài giọt.
‘Bực nhưng thằng Hậu Linh nói đúng.’
Lối mòn giữa rừng lau chẳng có ai qua lại.
Đúng là hình ảnh hợp với tôi hiện giờ.
Vì thế nên tôi mới tò mò.
Nếu một ngày nào đó thoát khỏi cảnh này…
Nếu vượt qua được cái level “lối mòn” này…
“Thì… sẽ… thế nào… hả…!”
– Hừm.
Hậu Linh nhếch mép cười.
– Mày bị ông già Marcus chém cổ chết, chẳng làm được gì, nhớ không?
Nhớ chứ.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc vầng trăng lưỡi liềm treo trên trời đêm.
Lời của Hậu Linh khắc sâu vào đầu tôi.
– Cú chém đó, gọi là… đường lớn rợp bóng cây đi. Đẹp là đẹp thế thôi.
“…”
Một đại lộ trồng hàng cây thẳng tắp.
Đòn chém đẹp như tranh vẽ đó, vậy mà trong mắt hắn cũng chỉ ngang… đường có cây hai bên.
– Nói cách khác, ông già Marcus vẫn còn đường dài phải đi. Còn mày thì khỏi phải bàn. Lúc này mày đúng chuẩn… zombie. Tao đâu phải loại tính cách tệ sẵn nên mới thích đi cà khịa người khác, mà là vì nhìn vào mày, tao thấy đáng cà khịa.
Khặc khặc.
Rắc.
Tôi nghiến răng.
– Ồ?
Tự dưng lên máu.
“Kh… hừ…!”
Tôi đổ người xuống thấp.
Vùuuu!
Chùy của Orc quét ngang qua ngay trên lưng tôi.
Sát nút. Sau đòn thứ nhất là đòn thứ hai nối liền, và tôi đã né cả hai trong tình trạng thở không ra hơi.
Và tôi không có ý định cho nó cơ hội đánh đòn thứ ba.
– Cũng được phết nhỉ?
Tôi dồn lực vào đầu gối.
– Xem ra có tiến bộ.
Orr được gom xuống lòng bàn chân.
Không chỉ gom, tôi còn cố cuộn nó lại như lò xo.
5 giây. 3 giây. 1 giây.
Khi cảm giác “đã gom được rồi” xuất hiện – dù còn rất ngây ngô – tôi bật nhảy hết sức.
Tôi giương kiếm.
Mục tiêu: cuống họng của Orc!
– Gư…?
Con quái nhìn tôi với vẻ ngơ ngác. Trong con ngươi khổng lồ của nó phản chiếu bóng tôi đang lao tới, cùng mũi kiếm tôi đâm ra.
Hình bóng thanh kiếm trong mắt nó càng lúc càng lớn. Khoảng khắc ngắn ngủi. Mũi kiếm xuyên qua cuống họng, khuôn mặt Orc vặn vẹo trong đau đớn.
– GRAAAAAAAAA!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận