Dịch: Hoangforever
***
– Thằng nhãi kia! Mau trả ta về cho lão già ngay, nghe chưa!?
Bae Hu-ryeong gào rú ầm trời.
Phòng trọ đã chật sẵn. Một chỗ mà cho một người ở thôi cũng đã phạm nhân quyền, giờ thêm một con ma bay qua bay lại… đúng là “vùng xám nhân quyền”. Cảm giác y như trong phòng có con muỗi khổng lồ dài ba mét đang vo ve bên tai, hiểu được không?
“À, thiệt luôn đó! Tôi muốn trả lắm chứ bộ! Nhưng mà trả không được cơ mà!”
– Mày bảo mày dùng skill của mày để sao chép ta mà? Thế thì cũng phải huỷ được chứ! Không nghe tới từ hoàn tiền bao giờ à? Thời buổi nào rồi mà hoàn tiền còn không biết hả thằng nhóc!
“Đã nói là nó không có nút huỷ mà!”
Tôi giải thích lại từ đầu chuyện làm sao mà lỡ tay sao chép luôn Bae Hu-ryeong.
Nhưng kể xong từ A tới Z rồi con ma này vẫn không chịu hiểu. Hắn cứ khăng khăng đòi tôi trả mình lại cho Kiếm Thánh.
– Hu hu hu… Marcus, lão già ơi! Đồ đệ của ta ơi! Sư phụ vĩ đại của ngươi đã bị bắt cóc rồi! Sư phụ duy nhất, vô nhị của ngươi bây giờ bị một thằng thất bại xã hội nó bắt cóc mất rồi!
Đã thế, con ma này còn lộn ngược người trên không trung, vừa lăn vừa khóc ồ ồ.
– Ôi, thằng đệ bất hiếu. Tất cả là do cái thằng Marcus nó không biết trân trọng sư phụ, dám coi thường xem nhẹ bậc sư trưởng mới ra nông nỗi này! Ta đã bảo bao nhiêu lần là phải thờ sư phụ như thờ trời cơ mà!
“Ơ… anh ơi…”
Tôi đúng kiểu cạn lời.
Cái cảm giác “ôi má ơi” nó còn lấn át cả cảm giác sợ hãi ma quỷ.
Sợ hả? Cái đó là gì?
Cho dù có là con ma nhìn đáng sợ cỡ nào đi nữa, mà ồn như cái chợ thế này thì đầu tôi đau là cái chắc.
“Làm ơn… chúng ta thử sống yên tĩnh một chút được không ạ?”
– Sống cái gì nữa mà sống. Ta chết lâu rồi!
“À, vậy thì làm ơn… chết yên giùm cái đi.”
– Ô hô hô, nhìn thằng khốn nạn thiên hạ vô song này coi! Ta đã chết nhục lắm rồi, giờ còn bị mày rủa chết thêm lần nữa. Dân làng ơi, lại xem cái thằng này nè! Gặp ma lần đầu mà mở miệng ra là chửi người ta chết thêm một lần nữa!
“Wow…”
Tôi há hốc mồm.
Cái quái gì thế này? Lần đầu gặp ma trong đời, mà lại đụng trúng phải thể loại too much talker… không, phải là too fcking talker* luôn mới đúng.
Và rồi, đến bây giờ tôi mới hiểu.
Tại sao hôm đó ở quán rượu, Kiếm Thánh lại lẩm bẩm suốt.
Đúng rồi. Nghĩ lại mới thấy, Kiếm Thánh lúc đó cứ lầm bầm hoài, nhưng nội dung gần như y chang nhau.
“Im đi.”
“Đừng có ồn nữa.”
“Ồn quá. Để ta tự xử lý, mặc kệ ta.”
Chín mươi chín phần trăm “độc thoại nội tâm” của ông ta đều là bảo ai đó im miệng.
Từ ngoài nhìn vô thì đúng chuẩn bệnh nhân tâm thần, cứ lầm bầm một mình…
“Ờ, như vậy thì cũng phải. Nếu dính cái con ma này bám theo thì chắc ai cũng lẩm bẩm suốt thôi…”
– Hử? Mày vừa nói xấu ta đấy à? Thằng nhóc, mày bao nhiêu tuổi? Với bậc tiền bối như ta thì phải cúi đầu tôn kính mới đúng, dám bô bô nói xấu trước mặt ta à?
“Chết tiệt…”
Tôi thấy vai mình tự dưng nặng trĩu xuống.
Tương lai phía trước… tối đen như mực.
“Đời tôi chắc phải trốn Kiếm Thánh suốt quãng đời còn lại mất. Đã thế, mỗi lần có skill mới là lại nhảy ra một con ma kiểu anh, thì chịu sao nổi…”
– Hử? Trốn Marcus á? Nói nhảm gì thế?
Bae Hu-ryeong nghiêng đầu khó hiểu.
– Trên đời này tìm đâu ra Hunter tốt như lão Marcus nữa. Tuy là đồ đệ của ta, nhưng nói thật, nó là loại “ông chú cổ hủ” mẫu mực đấy. À mà này, đừng bao giờ nhắc đến chuyện cháu chắt của nó trước mặt nó nha? Bình thường thì hiền lành lắm, mà động tới bọn nhóc là nó phát rồ đấy.
“Cái đó tôi biết quá rõ rồi.”
Tôi thở dài.
“Anh còn nhớ skill mà Kiếm Thánh đang dùng chứ? Cái skill hiện ra số người đã giết ấy.”
– À, [Con Mắt của Thám Tử] á hả? Đúng là cái skill rác rưởi có tiếng.
Bae Hu-ryeong đáp ngay không cần nghĩ.
Quả nhiên, tên đầy đủ của skill đếm kill là [Con Mắt của Thám Tử].
Ông thầy ma này nắm rõ skill của Kiếm Thánh từng cái một.
– Nó có làm được gì đâu. Cùng lắm là nhìn ra được đối phương có phải sát thủ hay không thôi. Mà nhiều khi giết nhiều cũng không đồng nghĩa là sát thủ nữa là.
“Bốn nghìn không trăm chín mươi mốt lần.”
– Gì cơ?
“Con số đang lơ lửng trên đầu tôi ấy. Con số kill. 4091.”
Bae Hu-ryeong trợn tròn mắt.
Mặt méo lại như vừa nuốt phải ruồi.
Không hiểu sao, ma lại nhiều biểu cảm hơn cả người sống.
– Cái gì đây. Thằng này điên hả?
“Ở với anh thêm một ngày nữa chắc tôi cũng thành điên thiệt đó. Ồn như cái chợ.”
– Không, ý ta là… mày là tay mơ 100% còn gì. Nhìn qua là biết. Đến Ơ-ra (Aura) còn chưa từng đụng tới. Một đứa như thế làm sao giết được 4091 mạng hả? Ta sống một đời chinh phạt Tháp 99 tầng cũng không giết nổi nhiều đến thế.
“Vì tôi chẳng giết được 4091 người nào cả.”
– Hả?
Tôi nhún vai.
Rồi bắt đầu giải thích từng chút một.
“Chuyện nó như này. Thực ra người duy nhất tôi trực tiếp săn, là cái thằng sau này được gọi là Viêm Đế đó. Thằng khốn tệ hại ấy.”
Rằng tôi đã bị Viêm Đế giết thế nào.
Rằng bằng một cơ duyên trời cho, tôi sao chép được kỹ năng [Muốn trở nên như ngươi].
Rằng nếu cứ để yên như vậy, thì tôi sẽ chẳng bao giờ báo thù nổi.
– …………
Rằng tôi đã quyết tâm quay về hơn bốn nghìn ngày,
và tôi thực sự đã nhảy vào cái vòng lặp chết đi sống lại đó.
– …Gì cơ?
Bae Hu-ryeong – nãy giờ ngồi nghe – há hốc mồm.
– Mày tự sát hơn bốn nghìn lần? Chỉ để trả thù thằng đó?
“Vâng.”
– …………
Căn phòng trọ bỗng yên tĩnh hẳn đi.
Bae Hu-ryeong thôi làm mặt “không thể tin được”, thay vào đó là một ánh nhìn khác hẳn.
Ánh mắt như đang suy tính gì đó rất lâu.
Đến mức tôi phải tự hỏi: con ma vừa gào trời gào đất ở phòng trọ với con ma đang trầm ngâm lúc này, thật ra có phải cùng một người không vậy.
– Này.
Phá vỡ sự im lặng, Bae Hu-ryeong lên tiếng.
“Gì nữa ạ?”
– Mày tên gì?
“Kim Gong-ja.”
Bae Hu-ryeong khẽ “ừm” một tiếng.
– Này Gong-ja. Tại sao lại chọn lão Marcus?
“Hả?”
– Sau khi báo thù thằng Viêm Bệnh đó, tại sao skill đầu tiên mày chọn để sao chép, lại là skill của lão già Marcus?
“…Thì rõ ràng còn gì nữa.”
Tôi nhăn mặt. Không hiểu câu hỏi lắm.
“Ông ấy là Hunter hạng 1 của thời đại này. Đương nhiên phải chôm skill của người mạnh nhất trước rồi.”
– Để nhanh chóng trở nên mạnh nhất?
“Chuẩn.”
– …Mày trả lời thật vậy là vì tin tưởng đúng không. Tin là thông tin không lọt ra ngoài được. Vì theo thẻ skill, ngoài mày ra thì không ai cảm nhận được ta. Thế nên mày thấy ta là ‘siêu an toàn’. Đúng chứ?
“Thì… điều đó là hiển nhiên rồi còn gì.”
Căn phòng trọ nhỏ lại chìm trong im lặng.
– Hừm.
Con ma lại bắt đầu lượn vòng quanh tôi.
Lúc thì bay sang trái, nhìn mặt tôi từ góc nghiêng.
Lúc thì vòng sang phải, quan sát xem tôi cao đến đâu.
Trên mặt nó là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Tôi cau mày. Không hiểu là nó đang chơi trò gì.
– Xem nào. Hình thể thì nếu mài dũa lại, cũng không tệ. Độ lì thì khỏi nói, bám dai như đỉa. Tham vọng cũng đủ nhiều. Biết giữ đầu óc tỉnh táo khi suy nghĩ… Xì, đúng là. Ừm. Với cái nền đó thì…
Bae Hu-ryeong lẩm bẩm một mình.
‘Ông này lại nói cái quái gì nữa đây?’
Nghe sơ sơ thì chắc chắn ông ta là sư phụ của Kiếm Thánh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận