Dịch: Hoangforever
***
“Nó… nó lên chưa!?”
Tôi lập tức mở bảng trạng thái.
Xem cuộc đánh cược 1/4 vừa rồi thành hay bại!
---
Tên: Kim Gong-ja
Rank: F
Skill (3/4)
Muốn trở nên như ngươi (S+): Bị động
Đồng hồ Cót của Kẻ Hồi Quy (EX): Bị động
Tinh Tọa của Kiếm (A+): Bị động
Trống
---
“À…”
Tôi thở dài, trong đó nửa là khâm phục, nửa là bất mãn.
“Có được skill hạng A+ cũng là may lắm rồi… nhưng mà…”
Đầu tiên là phần khâm phục.
Dù không chạm được đến hạng S, ít nhất tôi đã bốc trúng một quân tốt nhất có thể trong bối cảnh này.
Cũng coi như tránh được việc cầm trúng cái Kill Count lằng nhằng kia. Đó cũng là một dạng may mắn.
“Nhưng… lại thêm một skill bị động nữa à.”
Tiếp theo là phần bất mãn.
Thứ tôi nhắm tới ngay từ đầu… là kỹ năng chiến đấu.
Một môn võ tuyệt kỹ nào đó.
Một bộ kiếm pháp.
Hoặc một skill giúp awakening Kiếm Khí, đại loại thế.
Mà mấy thứ đó, đa số là skill chủ động cả.
Nói cách khác, tôi đã trượt mục tiêu “kỹ năng chiến đấu hàng top”.
“Haa…”
Lại thở dài.
“Thực ra than vậy cũng hơi… tham quá.”
Nếu đám Hunter hạng tép riu mà nghe thấy tôi, đảm bảo chúng nó sẽ rủ nhau điên loạn.
Cơ mà được skill A+ từ trên trời rơi xuống mà còn dám chê, chắc chúng nó xúm lại chửi tôi mất mặt.
Ừ thì.
Tôi quyết định nghĩ tích cực.
Dù sao cũng nên tập trung xem skill mới là gì đã.
“Open skill card.”
Soạt.
Những tấm thẻ chỉ mình Hunter sở hữu mới nhìn thấy dần hiện ra trước mắt.
[Muốn trở nên như ngươi (S+)]
[Đồng hồ Cót của Kẻ Hồi Quy (EX)]
[Tinh Tọa của Kiếm (A+)]
Tinh Tọa của Kiếm.
Nghe tên… chẳng đoán nổi là skill dạng gì.
“Cơ mà nghĩ lại, Muốn trở nên như ngươi cũng là cái tên nghe khá lạ rồi còn gì.”
Chỉ nhìn tên mà phán skill là rác hay bá đạo thật quá cảm tính.
Biết đâu đây lại là công cụ siêu hữu dụng.
Tôi tự an ủi mình như thế, rồi đưa tay nắm lấy lá thẻ màu bạc.
À… đứa nào ồn ào thế?
Một giọng nói vang lên từ đâu đó.
Một giọng mà đáng lẽ ra tôi không thể nghe.
Này ông già. Tui nói bao nhiêu lần rồi, ban đêm mà ra ngoài luyện kiếm thì làm ơn làm phước im cái chân lại hộ cái.
“……”
Ông động một cái là ta tự khắc lơ lửng theo sau rồi. Không cần đánh thức ta dậy đâu. Làm ơn giữ chút phép tắc sống chung đi. Ừ?
Chậm rãi.
Rất từ tốn, tôi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Trên tấm nệm đơn chật hẹp, chỗ mà một mình tôi nằm còn cảm giác thiếu chỗ… có thứ gì đó đang nằm.
Mờ mờ ảo ảo, nhưng chắc chắn là có.
Thứ đó quay lưng lại với tôi, nằm ườn ra như con bò mộng trên chiếu.
“Xin lỗi…”
Da gà tôi nổi lên lộp bộp.
“Ngài… là ai vậy ạ?”
Hả?
Tôi và cái thứ vô danh đó… bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ma.
Oan hồn.
Một thứ mà ai nhìn cũng hiểu ngay: không phải người sống.
Hảaaa?
Gã hồn ma mặt cực kỳ dữ.
Nếu mà không mặc quần áo, có lẽ tôi còn lầm là khỉ đột.
Thân hình vạm vỡ, cơ bắp bự như cục gạch, cộng thêm cái bộ mặt cau có… nói không quá, nhét vào phim kinh dị làm vai chính chắc cũng không cần hóa trang.
Này, nhóc con. Mày là ai?
“Ừm… câu đó… đáng ra là cháu phải hỏi mới đúng chứ ạ. Ngài là ai?”
Mà… mày nhìn thấy tao á?
Tôi gượng gạo gật đầu.
“Dạ thấy.”
Nghe rõ tiếng nói luôn?
“Vâng. Chúng ta đang nói chuyện được với nhau như này… thì theo logic thông thường là vậy đó ạ.”
Gì thế này.
Tôi đang tán gẫu với một hồn ma?
Trong tưởng tượng của tôi, ma là thứ bị oán khí ăn mòn, cứ gào thét và lang thang như dã thú.
Nhưng con ma này thì khác.
Ngoại trừ cái thân hình nửa trong nửa đục, nó nói chuyện… rất “người”.
Lạ nhỉ? Sao lạ vậy ta? Bình thường không được như này mà.
Hồn ma nghiêng đầu như cũng đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đây là đâu? Nhà kho à? Sao cái ổ gì mà chật như chuồng chó vậy. Còn lão Marcus thì đâu mất rồi? Sao trước mặt ta lại là một thằng nhóc tép riu thế này?
Đến lúc này, cuối cùng thì tôi cũng nghe được một cái tên quen quen.
“À… Marcus là… Marcus Kallenberry? Ý ngài là Kiếm Tinh đó hả?”
Tch, tch. Để cho một tay mơ như thế được gọi là Kiếm Tinh thì… hơi lố.
Hồn ma tặc lưỡi, tỏ vẻ bất mãn.
Dù sao thì, đúng là ông già đó. Hắn đâu rồi? Phải loanh quanh quanh đây mới đúng.
Tôi há hốc mồm.
‘Kiếm Tinh… là tay mơ?’
Hunter hiện đang giữ hạng 1.
Nếu không phải vì sau này bị tôi giết, chắc lão sẽ còn làm vua trên đỉnh bảng xếp hạng rất lâu, rất lâu nữa.
Một quái vật như thế mà bị cái hồn ma này gọi là “tập sự”?
Vậy rốt cuộc con ma trước mặt tôi là cái giống gì?
Và… tại sao tự nhiên tôi lại nhìn thấy nó?
“……”
Để giải đáp mớ câu hỏi đó, tôi lật mặt lá bạc lên.
Và đọc dòng mô tả skill.
---
[Tinh Tọa của Kiếm (星座)]
Rank: A+
Hiệu quả: Một kiếm sĩ đến từ Dị Giới. Đã chinh phục đến tầng 99 của Tháp Dị Giới, nhưng gục ngã ngay trước tầng 100. Oán niệm chưa tan, hắn không thể siêu thoát, trở thành Hậu Hộ Linh bám theo sau.
Hắn không thể gây ảnh hưởng vật lý lên thế giới, nhưng có thể can thiệp vào tinh thần của chủ sở hữu.
Hãy xin lời khuyên từ kinh nghiệm phong phú và thực lực đáng sợ của hắn!
※ Ngoại trừ chủ sở hữu, không ai có thể nhận thức được Hậu Hộ Linh.
※ Skill được copy từ Hunter Marcus Kallenberry.
----
Tôi cứng họng.
-Này, ông già đâu rồi? Sao không trả lời? Mày đang phớt lờ ta đấy hả? Tch. Này! Nhóc! Nghe thấy không? Ta nói cho biết, ngày xưa ta nổi lắm đó. Chỉ cần nháy mắt một cái là đám chiến binh đã quỳ rạp rồi. Vậy mà bây giờ lại bị phớt lờ như không khí hả?
Trên đời này…
Có vẻ như là tôi vừa copy luôn cả… Hậu Hộ Linh của Kiếm Tinh về rồi.
*Hậu Hộ Linh: Linh Hồn Bám Theo/Linh Hồn Hộ Vệ
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận