Dịch: Hoangforever
***
Đôi mắt lam của lão nhìn tôi.
Đôi mắt treo ngược giữa trời đêm, ánh sáng bên trong giống hệt sao.
Bất chợt, tôi hiểu vì sao người ta gọi lão là Kiếm Tinh (劍星).
Và cũng lúc ấy, tôi nhận ra.
‘À.’
Không phải mặt đất bị xoay.
Mà là… đầu tôi đã rơi xuống, đang lộn nhào xuống đất.
Nhất kích. Một đòn.
‘Đẹp thật.’
Con mắt tôi không kịp bắt đường kiếm.
Không sao đọc nổi chiêu đó.
Nhưng tôi vẫn kịp thấy thế giới “sau khi đường kiếm đi qua”. Và trong khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ thoáng lên một ý nghĩ rất đỗi vô lý:
Đẹp thật.
Một lát sau, cơ thể tôi va vào cái gì đó.
Óc tôi ong ong. Tai ù đặc, không nghe thấy gì nữa.
Chỉ một lúc sau, tôi mới chậm rãi nhận ra: cái vừa nảy lên khi chạm đất… là cái đầu của mình.
Và ngay khoảnh khắc tôi kịp hiểu ra điều đó…
…tầm nhìn của tôi tắt phụt.
[Bạn đã chết.]
Không biết phải có kỹ năng dạng gì,
phải trải qua bao nhiêu năm khổ luyện,
mới đạt được cảnh giới như thế.
[Cái chết của bạn đã kích hoạt điều kiện của kỹ năng.]
Lần này là cảm giác hoàn toàn khác khi tôi bị Viêm Đế giết.
Hoàn toàn ngược lại.
Đối với Viêm Đế, tôi thấy bị phản bội. Tôi muốn báo thù.
Còn với Kiếm Tinh… không.
‘Tôi muốn giống ông ta.’
Tôi chỉ thấy… ghen tị.
‘Tôi muốn sở hữu một chiêu như thế.’
Cảm giác y như ngày đầu tiên tôi nhìn Viêm Đế trên TV, khi còn chưa biết hắn đáng ghét thế nào.
‘Tôi cũng muốn có được nó!’
Ghen tị. Thèm muốn. Ngưỡng vọng.
Tất cả những thứ đó lần nữa thiêu đốt trái tim tôi.
Và ngọn lửa đó nhận được hồi đáp từ Tháp.
[Đang random sao chép một skill của Hunter Marcus Kallenberry.]
Giữa màn đen, các lá bài xuất hiện.
[Đang hình thành thẻ kỹ năng.]
Xoạt xoạt!
Những lá bài chỉ lộ mặt sau. Có lẽ là để che giấu skill bên trong?
‘So với khi bị Viêm Đế giết… lần này mình nhìn rõ màu sắc hơn hẳn nhỉ.’
Có lẽ vì giờ tôi đã quá quen với cái chết.
4.090 lần.
Đúng như kỹ năng [Kill Count] của Kiếm Tinh chứng minh, tôi đã trải qua hàng nghìn cái chết.
Chắc chắn không có Hunter nào… “thân quen với tử vong” hơn tôi.
‘Khoan, khoe cái này ra nghe thảm hại vãi.’
Ngay lúc tôi đang muốn tự cười nhạt—
[Hãy chọn một thẻ kỹ năng.]
Những lá bài đang lơ lửng giữa không trung bỗng bay vun vút.
‘Ui cha!’
Tôi giật mình, nhưng vẫn cố trấn tĩnh và bám theo chúng bằng ánh mắt.
‘Không cần gì khác. Vàng. Chỉ cần lá vàng. Nhất định phải chọn được thẻ vàng.’
Tốc độ di chuyển quá nhanh.
Gần như không thể theo kịp bằng ý thức.
‘Đậu xanh…’
Lần bị Viêm Đế giết, tôi cũng chọn được một lá vàng trong đàn bài bay loạn kiểu này sao? Thật à?
Sao mình làm được vậy nhỉ?
Nghĩ lại, đúng là vận may lúc đó bá đạo thật.
‘Không sao. Cờ đến tay còn phất được lần một thì phất được lần hai! Nào, thẻ vàng, mày ở đâu?’
…Nhưng.
Có gì đó sai sai.
‘Hử?’
Tôi đảo mắt nhìn kỹ thêm lần nữa.
‘Hình như… không có vàng?’
Trong đám bài bay qua bay lại trước mặt, có lá màu nâu xám, có lá bạc.
Nhưng tuyệt nhiên không có lá nào tỏa ánh vàng.
Tôi tập trung hết cỡ, soi từng lá một.
Không có.
Khả năng duy nhất:
‘Đ-đừng nói là…’
Tôi sững người.
‘Thật sự… không có?’
Ngay từ đầu.
Kiếm Tinh vốn không hề có skill hạng S.
‘Không thể nào!’
Trong lòng tôi như phát ra tiếng thét.
‘Ông ấy là Hunter giữ hạng 1 thế giới đấy! Trước khi cái tên Viêm Bệnh kia xuất hiện, lão là huyền thoại sống. Mà huyền thoại không có nổi một skill hạng S!?’
Tôi không tài nào tin nổi.
Nhưng đó là sự thật.
Và người chứng minh… chính là kỹ năng của tôi.
Kiếm Tinh – Marcus Kallenberry – đã ngồi trên đỉnh cao bằng nỗ lực thuần túy, không cần bất kỳ kỹ năng hạng S nào.
Đúng nghĩa sốc tận óc.
‘Không. Không thể nào. Như thế vô lý quá!’
Trước cú sốc đó, phản ứng đầu tiên của tôi là…
…bật mode phủ nhận hiện thực.
‘Chắc chắn là trong đám thẻ bạc có skill siêu bựa nào đó!’
Không biết nên gọi đó là thảm hại hay đáng thương.
Dù sao thì tôi cũng đang vô cùng, vô cùng tuyệt vọng.
‘Ba thẻ nâu. Bốn thẻ bạc.’
Tổng cộng bảy lá bài đang xoay tít.
‘Bỏ qua sạch thẻ nâu.’
Đó là lựa chọn duy nhất còn nghe có lý.
Vấn đề còn lại là phải chọn… thẻ bạc nào?
Trong số đó chắc chắn sẽ có [Kill Count].
* Kill Count: Đếm số lần giết
Và biết đâu còn có một kỹ năng bí ẩn cực kỳ mất cân bằng.
Rõ ràng tôi không hề muốn kỹ năng kiểu Kill Count – kiểu “đếm xác” khó dùng.
Mục tiêu là một skill bá đạo, ngang ngửa skill Hồi Quy.
‘Xác suất 1/4!’
Nói ngắn gọn: cờ bạc.
Lần này chỉ còn trông vào nhân phẩm.
‘Làm ơn trúng đi mà!’
Tôi vươn tay.
‘Làm ơn cho tôi bốc trúng skill bá đạo của Kiếm Tinh đi!’
Và tôi tóm lấy một lá bạc.
[Lựa chọn hoàn tất. Đang sao chép kỹ năng.]
[Quay lại thời điểm 24 giờ trước.]
ㆍ
ㆍ
ㆍ
ㆍ
ㆍ
ㆍ
“-Hộc!”
Tôi bật dậy, thở hổn hển.
Phòng trọ.
Cái “căn hộ siêu rộng rãi” hai mét vuông của tôi lại hiện ra.
Chăn nệm ám mùi ẩm mốc vì lâu rồi chưa giặt, chào mừng tôi quay trở lại thực tại.
Tiếc là tôi chẳng có thời gian mà ngồi ngắm lại “tổ ấm” thân yêu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận