Hẹn cô bạn ở một quán cà phê trong con hẻm nhỏ, chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau gần hết buổi chiều thì cơn mưa ập tới. Bạn lôi điện thoại ra nhắn tin cho người yêu:
“Tới đón em đi, em đang ở...".
“Chỗ anh mưa to quá, em tự về được không?".
“Mưa to mới nhờ anh đón chứ! Sao lần trước cũng mưa mà anh đi chơi với hội anh H. được?”.
“Lần đó khác, bạn bè lâu lắm mới gặp được một lần".
“Vậy em ngày nào cũng gặp nên không đón cũng được hà?"
…..
Đoạn sau thì bạn đoán được rồi đấy, giận nhau!
Tôi - bất đắt dĩ – vừa làm khán giả vừa làm trọng tài cho cuộc luận tội người yêu của cô bạn.
Anh chàng rất chi là tốt bụng, anh ta sẵn sàng dốc hết tiền túi cho bạn bè vay, chạy xe vài chục cây số đưa bạn của bạn của bạn về nhà, không bao giờ từ chối bất cứ lời đề nghị giúp đỡ hay rủ rê nào của bạn bè.
Nói chung, anh chàng thuộc mẫu thanh niên phóng khoáng quảng giao, chơi rất được. Nhưng vì phần chơi được đã nhường hết cho người ngoài, nên cô bạn tôi - đương kim người yêu - phải bực bội nhiều lần vì sự “chơi không đẹp" của người yêu.
Chẳng hạn như cái tội quên mua quà vào những dịp đặc biệt, ăn bận cẩu thả khi đi hẹn hò hay toàn hủy hẹn vì bận đột xuất.
Cô nàng cảm thấy mình bị bỏ rơi và bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh chàng kia.
Cô ấy hỏi tôi: “Rốt cuộc thì anh ta xem tớ là gì?".
Chưa hết tức.. cô nàng gửi ngay một tin nhắn nặng mùi thuốc súng cho người yêu: “Em là gì giữa bề bộn đời anh?".
“Em là gì giữa bề bộn đời anh?" là một câu hỏi khó.
Bởi các cô thưởng đã có sẵn câu trả lời trước khi hỏi: “Hóa ra em chẳng là gì trong cuộc sống của anh!" hoặc “Tại sao em chỉ được một góc xíu xiu trong tim anh?".
Tại sao anh ấy nói yêu mình, nhưng lại không chiều mình?
Tại sao khi đi chơi với bạn anh ấy trông còn vui vẻ hơn khi đi với mình?
Sao anh ấy không nói sẽ chết nếu thiếu mình như mấy nam chính trong phim truyền hình hay nói?
Tôi sẽ dừng danh sách tại đây, bởi hẳn câu chuyện còn dài bất tận!
Tóm lại là, các cô gái không cảm nhận được sự quan trọng của mình trong cuộc đời của đối phương.
Họ muốn mình là duy nhất, hay ít nhất cũng chiếm được phần to và đẹp nhất trong trái tim người ấy.
Thậm chí, nếu được, họ sẵn sàng (và yêu cầu) được trở thành toàn bộ thế giới của người kia.
Khổ nỗi, khoảng thời gian em là tất cả thường chỉ kéo dài đầu chừng sáu tháng đầu tiên của một mối tình.
Điều này tôi đã có kinh nghiệm thực tế!
Trở lại câu chuyện trên thì tôi hơi khó xử.
Một mặt, tôi cực kỳ chia sẻ với cô bạn của mình.
Nhưng mặt khác, tôi cũng rất thông cảm với anh người yêu của cô nàng.
Mà chính xác hơn thì, tôi rất thông cảm với tất cả những anh chàng bị quăng câu hỏi này vào mặt.
Bởi phản ứng chung của họ sẽ là ngơ ngác và chết khiếp.
Ngơ ngác vì không nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Họ sẽ phải lục lọi lại ký ức để nhớ xem có phải mình vừa quên trả lời tin nhắn “Anh yêu em không?" của người yêu, hay cô ấy vừa cắt tóc mái mà mình không nhận ra?
Và sau khi nghe cô người yêu nhỏ xinh kể lể hết tội trạng, các chàng sẽ chuyển từ ngơ ngác sang chết khiếp.
Tương tự việc bạn vào siêu thị và ngứa tay bóc một bịch bánh ra ăn, sau đó đột nhiên cảnh sát xuất hiện và tuyên bố bạn bị phạt 10 năm tù vậy!
Các chàng trai thường không thể kết nối được chuyện “anh bảo em tự đi vì anh bận coi đá banh" với chuyện “hóa ra anh đâu coi em ra gì!"
Và nhìn chung thì các chàng sẽ trả lời câu hỏi “Em là gì giữa bề bộn đời anh" theo ba kiểu:
Chuyền banh - Chẳng lẽ em không nhận ra em nằm ở đâu trong cuộc đời anh à?
Ba phải – Em là số một, nhưng ngoài em ra anh còn phải có anh em bạn bè chứ! Anh yêu em, nhưng mà anh còn phải học hành...
Ngụy biện – Vì em là người yêu của anh nên anh luôn sống thật với em, còn những người khác, anh chỉ xã giao thôi. Lẽ nào em không biết, yêu nhau là phải chấp nhận con người thật của nhau à?
Bạn có thỏa mãn với bất kỳ cách trả lời nào trong ba cách trên không?
Tôi đoán là không!
Bởi như tên gọi – chúng chỉ là chuyền banh, ba phải, ngụy biện.
Chúng chẳng đem lại cảm giác an lòng, xoa dịu được cơn giận dỗi hay hứa hẹn một sự thay đổi nào.
Trong trường hợp này, tôi bắt đầu thấy phục anh người yêu cáo già của bạn tôi!
Tin nhắn mà cô ấy nhận được là: “Em ngồi yên đi, anh đến ngay. Anh đang bị cảm nên không chịu được mưa. Nhưng nếu em muốn thì anh sẽ chứng tỏ anh yêu em đến thế nào”.
Bạn đoán xem, cô bạn tôi có còn giận dỗi không?
Dĩ nhiên là không, cô nàng gọi ngay lại cho anh ta và bảo rằng sẽ tự về.
Rồi nàng gọi taxi, đi đến quán cháo gà và sau đó đi thẳng đến nhà anh chàng kia, bỏ tôi ngồi lại một mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận