“Những mối quan hệ, tình cảm, sợi dây liên kết giữa người và người chẳng phải là tài sản của riêng một ai. Dù chúng ta trân quý và gìn giữ chúng, đó cũng không phải là thứ mà ta có thể cho vào ba lô và mang trên vai”
-Up in the air-
-----
Thú thật, tôi rất ghét dịch chuyển và du lịch. Cảm giác thích thú khi đến một nơi xa lạ chẳng thể bù cho sự khó chịu khi thiếu vắng những vật dụng quen thuộc. Tôi chẳng bao giờ ngủ ngon khi nằm trên một chiếc giường lạ, dù nó sạch sẽ và êm ái gấp đôi cái ở nhà.
Có lần, tôi trễ chuyến bay vì cố nhét thêm vài quyển sách vào va ly. Lần khác, tôi trở thành người ngoài hành tinh vì lôi ra chiếc laptop khi đang leo núi cùng bạn bè. Tôi nhận ra mình luôn lặp lại những chọn lựa trước đó: Ăn ở quán cũ, mua cùng một kiểu trang phục, bị hấp dẫn bởi cùng một kiểu người.
Sự an tâm và cảm giác an toàn tạo nên sự phụ thuộc. Phụ thuộc là khi bạn luôn giữ chặt những thứ mình cho là tài sản cá nhận đến mức chẳng muốn đi đâu mà không có chúng
Nhân vật chính trong phim Up in the air (tựa tiếng Việt: Chơi vơi) từng cho rằng hành trang cuộc đời của mỗi người là một chiếc ba lô. Trong phim, ngài “Ba lỗ rỗng”, một quý ông tuân theo chủ nghĩa xê dịch khuyên rằng muốn bay xa thì đừng mang theo gì cả, vì những mối quan hệ, bất động sản, sự quen thuộc sẽ níu chân bạn.
Và đó là khi tôi nhận ra mình có một chiếc ba lô trĩu nặng với đủ loại “hành lý”, bao gồm: Những vật dụng cá nhân như quần áo, nước hoa, tiền bạc, điện thoại, xe, đĩa CD; Những món quà, chocolate, ti vi, thuốc, thú bông, máy tập thể dục; Những người thân và mối quan hệ xã hội; Tên tôi, những sở thích, kỷ niệm và cảm xúc của tôi. Chúng làm chiếc ba lô căng phồng và đè trĩu lên vai tôi.
Có lẽ với ngần ấy thứ cần mang theo, tôi sẽ chẳng thể nào chạy đủ nhanh để theo đuổi một cơ hội đáng mơ ước. Và tôi buộc mình phải chọn lựa những thứ quan trọng nhất. Cứ như trò chơi “lạc trên hoang đảo" vậy!
* Trò chơi "Lạc trên hoang đảo": Người chơi phải chọn trong số rất nhiều đồ vật ra năm món giúp họ sống sót khi lạc trên hoang đảo.
Tôi đặt ra một giới hạn và chọn lựa những thứ mang theo tạo nên sự khác biệt. Bằng cách đặt lên bàn cân những tài sản của mình, tôi nhận ra có rất nhiều thứ chẳng quan trọng như mình tưởng.
Tôi đã tưởng mình sẽ khóc suốt đời cho mối tình đầu.
Vậy mà giờ đây, gương mặt anh trở thành hình ảnh gì đó lò mờ trong trí nhớ. Người ta nói, người tình không quan trọng bằng cuộc tình. Mà cuộc tình nào cũng không sánh bằng cuộc tình dang dở. Thế rồi đến một lúc, khi đã có đủ dang dở, ta nhận ra trái tim đã lặng lẽ được chữa lành từ lâu.
Tôi nhận ra những thứ mình từng giành giật với người khác, thật ra chẳng đem lại nhiều niềm vui như tôi nghĩ. Có những thứ tôi giữ thật chặt cho riêng mình, chỉ vì thói quen và sự ích kỷ. Và tôi nhận ra, tôi không cần có nhiều đến thế trong chiếc ba lô của mình.
Bộ cái này lại và đem theo cái kia, chọn lựa đôi khi mang đến sự thất vọng và phũ phàng. Đó là khi tôi để lại ai đó, người tôi từng bảo rằng sẽ ở bên họ mãi mãi. Đó là khi người được tôi chọn lại từ chối ở trong chiếc ba lô, vì với họ tôi không đủ quan trọng để có thứ gì đó xa hơn một mối quan hệ xã giao.
Những mối quan hệ, tình cảm, sợi dây liên kết giữa người và người chẳng phải là tài sản của riêng một ai. Dù chúng ta trân quý và gìn giữ chúng, đó cũng không phải là thứ ta có thể cho vào ba lỗ và mang trên vai. Cũng như việc chúng ta yêu ai đó thật nhiều, họ vẫn có thể rời khỏi vòng tay ta thật nhanh chóng, bỏ ta ra ngoài chiếc ba lô của họ...
Còn bạn, bạn sẽ chọn mang gì trong chiếc ba lô của mình?
Không ai biết, khi nào chúng ta phải nhấc ba lô lên và chạy thật nhanh. Mong bạn sẵn sàng để không phải hối tiếc vì để quên những điều quan trọng nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận