Dịch: Hoangforever
Mở cánh cửa phòng số 3501, Lâm Trì bước vào phòng khách, cởi chiếc áo dài màu nâu và ném lên ghế sô pha, sau đó sải bước tiến về góc phòng.
Một cỗ máy cỡ lớn với lớp vỏ màu bạc xám, lặng lẽ dựa vào tường. Nó dài gần ba mét, bên trong lớp vỏ mang dáng vẻ khí động học là một chiếc ghế mềm màu đỏ, trên ghế tựa có sẵn các bộ phận để cố định chân tay và thân thể.
Nếu không phải trên vỏ máy có in logo của "Công ty giải trí Xung Mạch", có lẽ nó sẽ bị người ta nhầm lẫn thành thiết bị dùng cho việc thẩm vấn.
Tuy nhiên, dù biết rõ đây chỉ là một cỗ máy chơi game, cấu tạo bên trong của nó vẫn khiến không ít người bình thường phải khiếp sợ: Ở phía trên lưng ghế tựa, ngay vị trí mà sau gáy người sử dụng tiếp xúc, được khảm một vòng kim loại đen nhánh, chính giữa vòng kim loại, mơ hồ lóe lên một tia hàn quang sắc bén.
Đây không phải thiết bị chơi game toàn tức theo nghĩa truyền thống, mà là một khoang game hình ảnh não bộ.
Còn chiếc vòng tròn trên lưng ghế, chính là vị trí "cắm ống sau gáy" mà gã đầu bếp vụng về kia đã nói.
Lâm Trì ngáp một cái, mở vỏ khoang trò chơi, ấn ngón tay cái bên tay phải lên màn hình nhỏ ở góc bên trong khoang game, quét dấu vân tay của mình.
Chỉ thấy trên màn hình LCD nhỏ bên trong máy hiện lên mấy dòng chữ màu xanh đậm:
"Xác minh danh tính hoàn tất. ID người dùng duy nhất: 410-i8da21sssr."
"Chào mừng trở lại, ngài Lâm."
Sau khi kiểm tra xong, Lâm Trì nhanh chóng đổi tựa game hiện tại trong khoang trò chơi từ 《Kiếm Nhận》 sang 《Thiên Đường Chiến Tranh》 mà anh vừa tải về.
Dù bình thường luôn mang dáng vẻ lười biếng, nhưng trong giới game thủ, một cái tên khác của anh lại rất vang danh.
Khi 《Thiên Đường Chiến Tranh》 còn trong giai đoạn thử nghiệm, chính họ đã chủ động gửi thư mời cho anh.
Điều đó có nghĩa là, Lâm Trì không cần đăng ký trước mà có thể vào game trực tiếp.
Thả lỏng cơ thể và nằm xuống ghế mềm, cố định mình vào chỗ, Lâm Trì nhấn nút trên tay vịn rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ong!
Tiếng ù ù vang lên trong ý thức, những khối màu hỗn loạn ghép lại từ vô số sắc thái khác nhau lập tức tràn ngập tầm nhìn của anh.
"Tiến hành kiểm tra chức năng cơ thể."
Một giọng nữ máy móc không mang chút cảm xúc nào khẽ thì thầm bên tai.
Quá trình kết nối không gây ra bất kỳ cơn đau nào, chỉ khiến Lâm Trì tỉnh táo gấp hàng chục lần, năm giác quan cũng trở nên nhạy bén chưa từng có, thậm chí anh còn có thể nghe thấy âm thanh dòng máu chảy trong cơ thể mình.
Những người chưa từng chơi trò game hình ảnh não bộ, sẽ mãi không thể hiểu được cảm giác kỳ diệu, không thể diễn tả bằng lời này.
"Vui lòng nói một câu có ít nhất ba âm tiết để hệ thống xác nhận lại danh tính của ngài."
Giọng nữ máy móc nhắc nhở.
Nghe vậy, chàng thanh niên luôn mang vẻ ủ rũ cuối cùng cũng nhếch khóe môi, nở một nụ cười.
"Tôi đến rồi."
Anh nói.
Hình ảnh trước mắt xoay tròn điên cuồng như một chiếc kính vạn hoa. Ý thức và cảm giác của Lâm Trì bị khoang trò chơi dạng hiển thị trong não kéo ra khỏi thế giới thực, bước vào lĩnh vực ảo.
Anh ta biết, bây giờ cơ thể mình ở thế giới thực, về cơ bản đã rơi vào trạng thái "thực vật". Dù có bị người khác cắt thành trăm mảnh, anh cũng sẽ không cảm thấy gì hay phản ứng gì.
Tất nhiên, nếu anh chết trong thế giới thực, nhân vật trong game của anh cũng sẽ "mất kết nối vĩnh viễn".
Khi hệ thống cách ly cảm quan khởi động, hình ảnh liên tục thay đổi trước mắt anh bỗng ngừng lại, trở thành một tấm nền màu xám trắng.
Tiếp đó, vài dòng chữ nhỏ hiện lên để xác nhận danh tính người chơi:
Tên: Lâm Trì.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 24.
Nghề nghiệp: Thất nghiệp.
"Tôi có nghề nghiệp đấy nhé?"
Lâm Trì phàn nàn.
Ngay sau đó, anh lại đối mặt với một vấn đề mới:
— Phải đặt tên nhân vật của mình là gì đây?
Lâm Trì hoàn toàn chắc chắn rằng mình mắc chứng "khó đặt tên".
Anh rất mừng vì mình không phải là nhà văn, nếu không, chỉ riêng việc đặt tên cho nhân vật trong truyện thôi cũng đủ làm chết vô số tế bào não của anh rồi.
"Ừm..."
Suy nghĩ một lúc, anh dứt khoát rời mắt khỏi ô nhập tên và dùng "phương pháp đặt tên ngẫu nhiên" mà anh hay áp dụng trước đây.
Anh dùng đôi tay ảo của mình gõ bừa vài phím trên "bàn phím" lơ lửng trước mặt.
Ngay lập tức, giọng nữ thông báo lại vang lên:
"Ngài có xác nhận sử dụng tên nhân vật này không? Xin lưu ý, một khi quyết định sẽ không thể thay đổi."
Nghe vậy, Lâm Trì đưa mắt nhìn lại cái tên mà mình vừa đánh bừa ra:
"Nghịch Lưu."
Thấy cái tên này nghe cũng không tệ lắm, anh liền quả quyết nhấn xác nhận.
"Đang kiểm tra... Tên này có thể sử dụng. Chào mừng ngài, Nghịch Lưu."
Sau khi đặt xong tên, bước tiếp theo chính là phần mà ai cũng mong chờ — tạo diện mạo nhân vật.
Cơ thể bán trong suốt của Lâm Trì đột nhiên biến mất, tầm nhìn của anh chuyển thành góc nhìn từ trên xuống theo kiểu "góc nhìn Thượng Đế".
Xuất hiện trong tầm mắt anh là cơ thể mà anh đã quen thuộc suốt 24 năm qua. Ngoại trừ bộ trang phục đã bị thay đổi thành một bộ đồ màu xám cũ kỹ, thì hình dáng không có chút khác biệt nào so với anh ngoài đời thực.
Lâm Trì điều khiển "đôi mắt vô hình" của mình xoay quanh nhân vật, bắt đầu điều chỉnh ngoại hình.
Vì lý do mà ai cũng hiểu, trong trò chơi dạng hiển thị trong não, giới tính của nhân vật phải giống với giới tính thật của người chơi.
Những "tài khoản biến thái" (chỉ việc giả giới tính trong game) đã chính thức bị loại bỏ khỏi lịch sử.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận