- Ngươi nói là ngay cả La Trùng hội trưởng cũng khen không dứt miệng?
- Đỗ Mạc Hiên còn quỳ một ngày, lúc rời đi, không những cả người hăng hái mà tu vi còn gia tăng?
- Xem ra chúng ta đều đoán sai rồi. Vị Dương Huyền này tuyệt đối là danh sư thật sự!
- Chỉ có danh sư thật sự thì mới có thể làm cho Đỗ Mạc Hiên quỳ xuống can tâm tình nguyện, mới có thể làm cho La Trùng hội trưởng cũng khâm phục không thôi...
- Nhanh chuẩn bị danh thiếp để ta đi xin bái kiến!
- Cái gì? Bất luận người nào của Dương phủ cũng không thấy? Nếu muốn đi gặp Dương sư, trước hết phải giao nộp ba trăm vạn kim phiếu, hơn nữa còn không trả lại?
- Làm như vậy rất đúng, người người đều muốn gặp danh sư, nếu như người nào cũng đòi gặp. Như vậy một ngày Dương sư cũng không làm được gì, có một ngưỡng cửa cũng có thể ngăn cản một ít người có dụng tâm khác trà trộn...
...
Tình huống như vậy hầu như xuất hiện ở bên trong tất cả các gia tộc lớn của Vương thành.
Tất cả mọi người đồng thời sợ hãi.
Những người trước đó coi người nọ là tên lừa đảo, mỗi người đều trở nên trầm mặc.
...
Không biết bất tỉnh được bao lâu, Trương Huyền lần nữa mở mắt ra.
- Chuyện này...
Khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là hắn cảm thấy trong đầu của mình đột nhiên có thêm vô số tri thức, sách vở trước đó bị thư tịch màu vàng bao phủ, tất cả tri thức đã khắc vào trong đầu, tuy hai mà một.
- Thư tịch màu vàng này có thể chuyển hóa tri thức trong thư viện thành của ta sao?
Vẻ mặt Trương Huyền không thể tin được.
Trước đó Thiên Đạo thư viện chỉ có thể lợi dụng lật xem, tìm đọc, tri thức trong đó vẫn ở trên thư tịch mà không phải khắc ở trong đầu hắn. Hiện giờ thì tốt rồi, tất cả đều khắc vào đầu rất rõ ràng, thành một phần ký ức của hắn, tuy hai mà một.
Nói cách khác, bây giờ coi như hắn không lợi dụng Thiên Đạo thư viện thì cũng có khái niệm rõ ràng đối với luyện đan, tu luyện, là một luyện đan sư thực sự.
- Vậy bản thư tịch màu vàng kia đâu rồi?
Tinh thần tập trung vội vàng nhìn lại về thư viện, thư tịch màu vàng vẫn lơ lửng ở giữa, chỉ có điều sau khi mở ra lại rỗng tuếch, không ngờ tờ giấy trống không kia lại biến mất không còn tăm hơi.
- Chuyện này...
Trương Huyền chớp chớp hai mắt.
Giấy biến mất, bản thân hắn lại vô duyên vô cớ đạt được nhiều tri thức như vậy, xem ra quả thực thư tịch có loại công hiệu này.
- Không biết thư tịch màu vàng này hình thành thế nào, phương thức chuyển hóa tri thức này quả thực quá nhanh a...
Vốn hắn chỉ coi như học tập tri thức trong Thiên Đạo thư viện có tốc độ rất nhanh, muốn xem hết mấy trăm ngàn bản thư tịch mà những ngày qua sưu tập, không có mấy tháng, một hai năm cũng không làm được. Thế nhưng lần này thì tốt rồi, thư tịch màu vàng tỏa sáng, tất cả đã biến thành tri thức của bản thân hắn, muốn học tập cực kỳ dễ dàng.
- Cái gì? Ta lại có thể bất tỉnh suốt cả đêm sao?
Từ trong vui sướng khi thu được tri thức tỉnh lại, hắn nhìn ra phía ngoài một chút, không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào hắn không hỏi im lặng. Bởi vì một lần hôn mê, không ngờ đã trải qua một đêm.
Duỗi duỗi người, lúc hắn đang muốn tìm chút thức ăn thì đã thấy quản gia Tôn Cường đi vào.
- Lão gia, hội trưởng luyện đan sư công hội Âu Dương Thành và Trần Tiêu đan sư đi đến bái phỏng.
- Âu Dương Thành? Trần Tiêu đan sư?
Trương Huyền sững sờ.
Hiện tại hắn là danh sư Dương Huyền chứ không phải là Trương Huyền đan sư, căn bản không quen biết đối phương, đối phương chạy tới đây làm gì chứ?
- Đúng vậy, hơn nữa... Đã chờ ở bên ngoài hai canh giờ!
Tôn Cường có chút im lặng nói.
Vị lão gia này quả thực là có thể ngủ, trời tối ngày hôm qua trở về, ngày hôm nay mặt trời lên cao mới dậy... ngẫm lại cũng thật là biết ngủ.
Bản thân hắn không dám quấy nhiễu cho nên không thể làm gì khác hơn là nói với đối phương lão gia đang nghỉ ngơi, ai biết hai người kia không ngờ lại không cho hắn quấy rối, mạnh mẽ chờ ở bên ngoài hơn hai canh giờ... Cũng thật là giỏi chịu đựng.
- Lão gia, Trần Tiêu đan sư đã nộp ba trăm vạn kim tệ, người xem...
- Để bọn họ vào đi!
Trương Huyền xua tay.
Tôn Cường đi ra ngoài, không lâu sau, Âu Dương hội trưởng và Trần Tiêu đan sư đã đi tới.
- Xin chào Dương sư!
Không dám ra vẻ, hai người đi vào phòng rồi trực tiếp khom người chào.
Vốn Trần Tiêu đan sư muốn bản thân tới đây một mình, thế nhưng khi suy nghĩ một chút hắn vẫn cảm thấy mặt mũi không đủ cho nên mới cố gắng kéo Âu Dương Thành tới đây.
- Không cần khách khí, hai vị sáng sớm đã đến tìm ta, nếu như ta không nhìn nhầm, có lẽ là... Vị Trần Tiêu đan sư này không còn sống được lâu nữa, muốn tìm kiếm phương pháp giải quyết a!
Lúc trong lòng đang kỳ quái vì sao hai người này lại tới đây, đột nhiên linh quang trong đầu lóe lên, Trương Huyền tức thì nghĩ ra nguyên do.
Trần Tiêu này bị nguyền rủa trúng tử khí quấn quanh cho nên không còn sống được lâu nữa. Lúc trước khi luận đan, hắn cảm thấy đối phương bội ước, không đáng để cứu cho nên cũng không nhiều lời. Có lẽ tên này không tìm được phương pháp giải quyết, sau khi nghe nói có một vị danh sư xuất hiện cho nên mới tìm tới.
Như vậy cũng tốt, vừa vặn có thể khiến cho hắn xuất huyết một chút, cũng coi như báo thù thay người ủy thác với hắn kia.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện này, hai người Âu Dương Thành, Trần Tiêu đan sư nghe thấy hắn nói như thế suýt chút nữa đã sợ đến trực tiếp quỳ xuống, ngất đi tại chỗ.
Danh sư, không phải trước tiên thường diễn luyện võ kỹ, hoặc là luyện đan, kém cỏi nhất cũng phải bắt mạch mới có thể nhìn thấu sự cố và mấu chốt hay sao?
Làm sao vừa mới thấy mặt đã nói ra...
Đây là ánh mắt hay sao? Đoán mạng cũng không lợi hại như thế a!
Trong lòng kinh ngạc, đồng thời sắc mặt Trần Tiêu đan sư càng tái nhợt, trong lòng lo sợ.
Liếc mắt đã nhìn ra được, bệnh của ta nghiêm trọng như vậy sao?
Có phải ngay cả ngày mai cũng không sống tới được hay không?
- Lô đỉnh kia đâu? Vứt đi chưa? Còn nữa, chuyện đồng ý với người khác, không nghĩ biện pháp hoàn thành, cho rằng đối phương chết rồi mà muốn chống chế, làm tổn hại tới thân phận luyện đan sư a!
Coi như không thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Trương Huyền nhớ tới nội dung trước đó hắn nhìn thấy ở bên trên thư tịch, miệng tiếp tục nói.
Nói xong thấy không ai trả lời, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên thì đã thấy sắc mặt Âu Dương Thành và Trần Tiêu đan sư trước mắt tái mét, giống như bị hoá đá.
Đặc biệt là người sau, toàn thân run rẩy giống như động kinh, cũng không nhịn được nữa mà đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống dưới mặt đất.
- Dương sư cứu ta... Cầu Dương sư cứu ta...
Trần Tiêu đan sư đã doạ tới điên rồi.
Chuyện hắn đạt được lò luyện đan, không ai biết, coi như lúc trước Trương Huyền cũng chỉ là suy tính ra hắn từng chiếm được bảo bối trên thân người chết, cũng không biết cụ thể là cái gì. Thế nhưng vị trước mắt này thì tốt, mạch không bắt, người không nhìn, mở miệng đã nói ra...
Ngươi là thần tiên hay sao?
Không phải vậy... thì làm sao biết được...
- Những lời Dương sư nói đều là sự thật hay sao?
Tuy rằng không biết rốt cuộc vì sao mà Trần Tiêu đan sư dính dáng tới tử khí, giờ khắc này thấy biểu cảm của hắn, Âu Dương Thành đã biết vị Dương sư trước mắt này nói không sai một chút nào.
Trong lòng hắn không nhịn được phục sát đất.
Cái gì cũng không làm, chỉ liếc mắt nhìn đã biết bệnh tình, chứng bệnh thậm chí còn là nguyên nhân sinh bệnh... Quả thực quá nghịch thiên!
- Đúng vậy...
Thấy vẻ mặt bọn họ giống như gặp phải quỷ, lúc này Trương Huyền mới nhớ đến, bản thân hắn là danh sư Dương Huyền, cũng không quen biết hai người. Cho nên hắn hắng giọng lúng túng nói:
- Cứu ngươi rất đơn giản, đầu tiên là mai táng lô đỉnh kia cùng với cố nhân của ngươi, sau đó lại hoàn thành chuyện mà hắn nhắn nhủ... Cuối cùng, dùng một chút đan dược có linh khí sung túc, lại điều dưỡng nửa năm, như vậy có lẽ đã đủ rồi!
Kỳ thực muốn giải quyết vấn đề của đối phương cũng không khó, cũng không phải hắn ta thật sự phải chết mà là chịu nguyền rủa, chỉ cần hoàn thành một cách nghiêm túc, không tiếp tục tiếp xúc với lô đỉnh thì sức mạnh nguyền rủa sẽ phai nhạt, lâu dần cũng sẽ khỏi hẳn.
- Đa tạ Dương sư chỉ điểm!
Nghe thấy mình có thể cứu, Trần Tiêu đan sư vội vàng gật đầu, không có một chút hoài nghi nào.
Có thể nhanh chóng nhìn ra chỗ mấu chốt, người ta nói có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết được.
Đã biết được phương pháp, hai người ở lại hay không cũng không cần thiết cho nên mới xoay người rời đi.
Mãi khi đi ra tới cửa lớn, Trần Tiêu đan sư vẫn có cảm giác như đang ở trong mơ.
Chuyện lớn khiến cho hắn ưu sầu mấy ngày, không ngại bán của cải gia sản để lấy tiền mặt, chuyển nhà... Cứ như vậy đã được giải quyết xong?
- Không cần nghĩ ngợi nhiều, danh sư một câu đáng giá nghìn vàng, đừng nhìn hắn nói đơn giản như vậy. Thế nhưng trên thực tế lại là đúng bệnh hốt thuốc, người khác không học theo được đâu!
Nhìn ra hắn đang nghi hoặc, ánh mắt Âu Dương Thành tràn ngập sùng bái liếc mắt nhìn về phía sau, lại cảm khái nói một câu.
...
Trần Tiêu đan sư, Âu Dương Thành hội trưởng cũng tiến vào đình viện, sau đó đi ra ngoài. Chuyện này lần thứ hai trở thành chuyện quan tâm nhất của các thế lực lớn.
- Hai vị luyện đan sư này đi vào chưa tới năm phút đồng hồ mà đã trực tiếp đi ra? Chẳng lẽ không giải quyết được vấn đề hay sao? Cẩn thận điều tra cho ta, để xem đường đường là hai vị luyện đan sư, rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì mà cần phải tìm danh sư để hỏi ý kiến!
- Ngươi nói... ở nhà Trần Tiêu đan sư đã tổ chức tang sự, thậm chí còn viết di chúc, định bán của cải gia sản để lấy tiền mặt... Sau khi gặp Dương sư trở về đã lập tức đổi vải trắng thành vải đỏ, một mảnh chúc mừng, ngươi nói xem có giải quyết được hay không?
- Bản thân bị bệnh gì đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, vừa gặp Dương sư không tới năm phút đồng hồ đã thuận lợi giải quyết...
- Xem ra chúng ta đều sai rồi. Người chúng ta có thể biết được nhiều nhất cũng chỉ là danh hiệu và tên tuổi của danh sư nhất tinh. Mà vị Dương sư này lợi hại như vậy... Liệu có phải đã vượt qua nhất tinh rồi hay không?
- Vượt qua danh sư nhất tinh?
Tin tức lan truyền ra, toàn thành chấn động.
Cái tên Dương Huyền, ngay hôm nay đã vang vọng toàn bộ Vương thành.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận