Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Thanh Sơn trấn vốn là một trấn nhỏ tầm thường nằm ở lưng chừng núi, bình thường không người lui tới. Nhưng lúc này vì sĩ khảo của Khải quốc, cả trấn đều trở nên nô nức, tấp nập.
- Kế tiếp, thí sinh Hạ Phàm, tới từ Phượng Hoa huyện.
Quan giám khảo đọc danh sách.
Hạ Phàm nghe thấy liền đi ra khỏi đội ngũ, nộp kiếm gỗ và tay nải.
Lập tức có hai trợ thủ nhận tay nải và mở ra, kiểm tra cẩn thận đồ vật bên trong.
- Y phục, hai bộ, hợp quy.
- Gói thuốc, một gói, hợp quy.
- Giấy tre, một xấp, hợp quy.
- Bạc…
Kiểm tra đến túi tiền thì, một người lắc lắc, vô cùng kinh ngạc:
- Không đủ năm lượng.
Lập tức có người cười khẽ sau lưng Hạ Phàm. Mặc dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe được mấy thứ như quỷ nghèo, đồ nhà quê.
- Chỉ cần không vượt quá, nhiều hay ít đều hợp quy.
Quan giám khảo không có phản ứng gì, có lẽ đã gặp rất nhiều trường hợp tương tự.
- Điểm chỉ tại đây, sau đó qua cầu đi.
Hạ Phàm làm theo rồi chắp tay, đi qua cầu treo nối vào trấn nhỏ.
Lúc này mới tính là hắn chính thức bước vào “Trường thi”.
Mà những thí sinh xếp trước đã sớm chạy đầy đường.
Xem ra bọn họ và mình giống nhau, Hạ Phàm thầm nghĩ. Việc đầu tiên khi tới một nơi xa lạ là tìm hiểu tình huống nơi đó. Vậy mới ứng đối tốt nội dung khảo hạch.
Sau nửa canh giờ đi dạo quanh trấn nhỏ, hắn cũng đã hiểu sơ “Trường thi”.
Địa phương này còn nhỏ hơn tưởng tượng của hắn. Thay vì gọi là trấn, có lẽ gọi là thôn càng chuẩn xác.
Nó lại nằm ở nơi hẻo lánh, lưng tựa núi lớn, chung quanh bị vực sâu ngăn cách, nối liền với bên ngoài chỉ nhờ một cây cầu treo bằng ván gỗ và dây thừng.
Thảm thực vật xung quanh um tùm, tốt tươi, phóng tầm mắt ra xa cũng đều là đại thụ chọc trời. Đi đường cũng có thể nghe thấy hương thơm bùn đất. Nếu vào thời đại khác, địa phương như vậy đối với một số người lại là nhân gian tiên cảnh, hoàn toàn có thể làm thành một khu du lịch sinh thái. Nhưng ở thời đại này, cô lập đồng nghĩa với bần cùng, lạc hậu.
Trấn nhỏ lại được bốn con đường bùn đất phân chia giống chữ tỉnh (井), chỉ có trên dưới ba mươi ngôi nhà, hầu hết đều là nhà tranh vách đất, thậm chí một số có vẻ đã bỏ hoang nhiều năm. Hiển nhiên, quy mô của nó dần bị thu hẹp theo năm tháng.
Cũng chỉ trung tâm chữ tỉnh còn có chút giống trấn, hai bên ít nhất là nhà hai tầng gạch xanh, còn có một tòa lữ điếm và trà lâu.
Chỗ này tự nhiên cũng trở thành nơi náo nhiệt nhất Thanh Sơn trấn.
- Người anh em, làm phiền chút.
Bất ngờ có người vỗ vai Hạ Phàm:
- Ngươi cũng đến từ Phượng Hoa huyện?
Hạ Phàm quay lại thì thấy một gã hơi mập, cũng trạc tuổi hắn. Gã này đang nhìn hắn tươi cười, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.
- Không sai, không biết người là…
- Ayyo, đồng hương đồng hương.
Gã này thở phào nhẹ nhõm:
- Ta là Ngụy Vô Song, khi nãy đứng sau ngươi hai ba người, vừa vặn nghe thấy câu hỏi của giám khảo đại nhân.
- Thì ra là thế.
Thấy Hạ Phàm nhíu mày, Ngụy Vô Song xua tay vội:
- Ta thấy ít tiền không phải vấn đề, không phải ai cũng là con em đại gia, cũng chỉ có mấy tên đệ tử môn phái cao ngạo, coi thường người khác mà thôi. Thành thật mà nói, ta cũng ghét cay ghét đắng lũ đó.
- Được rồi, chúng ta vào trong vừa uống vừa nói chuyện nhé.
Gã nhìn trà lâu:
- Bữa này để tiểu đệ ta mời.
Đây là tự nhiên quen biết hay có ý đồ khác? Cũng không có nguy hiểm gì, Hạ Phàm đáp ứng ngay. Hắn cũng muốn xem gã này tính toán điều gì.
Ngụy Vô Song ngồi xuống một bàn trống ở lầu hai, sau đó sành sỏi gọi luôn một bầu trà xanh, một đĩa đậu phộng nấu và một đĩa nem tai. Hiển nhiên gã cũng thường la liếm ở mấy tiệm ăn.
Nghe có vẻ bình thường, nhưng Hạ Phàm biết đây cũng không phải phong cách của đại đa số bách tính. Vì ở thời đại này, chỉ mấy người có của ăn của để mới hay đi ăn tiệm.
Chí ít hắn cũng chưa từng đi.
Coi như là một cách trải nghiệm cuộc sống mới đi.
- Không cần khách khí.
Ngụy Vô Song ra dấu mời:
- Nếu còn muốn ăn gì nữa thì bảo ta.
- Vậy đủ rồi.
Hạ Phàm tự rót một chén trà:
- Bạc cũng có hạn, tiết kiệm đồng nào tốt đồng đó, cũng không biết cuộc thi còn kéo dài bao lâu.
- Cũng đúng.
Ngụy Vô Song nghe đến cuộc thi đã thấy uể oải:
- Nghe nói tỷ lệ đỗ sĩ khảo không thấp, nhưng cao thấp khác biệt, nếu bị đánh giá hạ đẳng, còn không bằng bị loại. Dù sao cũng phải liều mạng. Chỉ là… haiz, hai ta đều không có chỗ dựa, làm sao hơn được thế gian cao đồ chứ.
Mỗi lần nghe thấy sĩ khảo, Hạ Phàm đều cảm thấy cảm giác khó tả. Mặc dù hắn đã tiếp nhận hiện thực từ lâu, nhưng cũng không thể quên được sự khác biệt của hai thế giới.
Không sai, ở thế giới này, các loại dị tượng chỉ có trong truyền thuyết đều trở nên phổ biến; nó cũng không tồn tại trong khe núi này, vùng đất nọ, mà nó thực sự ảnh hưởng đến các mặt đời sống của mọi người. Các vương triều thành lập Xu Mật phủ, chọn lựa nhân tài cũng để ứng đối với các sự kiện tà dị, bảo vệ an nguy của mọi người.
Phương thức chọn lựa ở đây là cuộc thi công khai. Những người trúng tuyển được gọi là “phương sĩ”, không chỉ có chức tước mà đãi ngộ cũng giống quan viên. Bởi vậy, dần dần sĩ khảo cũng trở thành một trong ba kì thi lớn của cả nước giống như khoa khảo và võ khảo. Nguyên do Xu Mật phủ không thuộc lục bộ mà được hoàng đế bệ hạ quản lý trực tiếp nên những năm gần đây, nó có vẻ được coi trọng hơn võ khảo.
Sĩ khảo cũng giống khoa khảo, ba năm tổ chức một lần, chỉ khác hình thức. Nó không có thi Hương, thi Hội, thi Đình các tầng tuyển chọn. Nó đơn giản hơn nhiều, tất cả những ai muốn thi chỉ cần nộp đơn đăng ký trước kỳ thi vào mùa hạ, sau khi xét tuyển thân phận thì đều có thể dự thi. Sĩ khảo cũng sẽ kéo dài vài ngày, sau khi kết thúc sẽ phân cao thấp.
Hạ Phàm từng nghe nói, tỷ lệ trúng tuyển sĩ khảo cũng gần nửa, nhiều hơn khoa khảo rất nhiều. Nhưng dựa theo chức trách của phương sĩ thì điều này cũng hợp lý. Dù sao số người tham gia sĩ khảo ít hơn khoa khảo rất nhiều, lại cũng ba năm tổ chức một lần, nếu lại yêu cầu cao, thì Xu Mật phủ sẽ thiếu người trầm trọng, ảnh hưởng đến an nguy các nơi.
Chỉ là đã thi thì phải phân hạng, những phương sĩ vừa đủ điểm qua, dù cho có chức tước nhưng sẽ không được phân đến địa phương tốt. Vấn đề ở chỗ, quan văn nhậm chức ở thâm sơn cùng cốc, cũng chỉ khó khăn một chút, từ từ tích lũy kinh nghiệm sẽ có cơ hội lên đời. Còn Xu Mật phủ lại khác, ai cũng không thể tránh việc tiếp xúc với các loại dị tượng, làm nhiệm vụ không cẩn thận có khi lại đi bán muối.
Khác nhau như thế bảo sao Ngụy Vô Song lại lo lắng thứ tự của mình đến vậy.
- Tham gia sĩ khảo đều là chủ động báo danh, ngươi không báo danh chẳng phải không phiền não sao?
Hạ Phàm nói bâng quơ. Rõ ràng gã này không phải lo cơm áo gạo tiền, lúc nào cũng có sẵn của ăn của để, thường xuyên đi ăn tiệm. Người như vậy không cần phải làm quan cũng sống khỏe, hoàn toàn không phải mạo hiểm.
- Nói ra người anh em đừng cười, ta bị gia phụ ép tới.
Ngụy Vô Song bất đắc dĩ nói:
- Hắn bảo buôn bán có giàu mấy cũng chỉ là thương nhân, kém quan gia cả vạn dặm. Còn nói ta không đi là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với thiên phú trời ban, càng có lỗi với gạo ta ăn. Đương nhiên, lý do quan trọng nhất là cây roi da trong tay ông ta…
Hạ Phàm không thể không nhếch miệng:
- Chắc hẳn ngươi không phải con trưởng.
- Sao ngươi biết?
Ngụy Vô Song buồn bã nhấp ngụm trà:
- Phụ thân có ba trai hai gái, ta là lão nhị.
Quả nhiên là thân sinh.
Chẳng qua hắn cũng không khá hơn, trong khoảng thời gian lưu lại tại Phượng Hoa huyện, sư phụ nhà mình không chỉ tiêu hết chi phí đi đường, cũng bởi vì muốn vãn hồi tổn thất, lại tiếp tục thua một khoản lớn trên sới bạc, thiếu chút nữa phải bán thân. Bây giờ sư phụ bị sòng bạc giữ, đang chờ hắn thi đậu phương sĩ, cầm lương trở về chuộc người, thật sự là không thể mất mặt hơn được nữa.
Nếu không phải nể tình sư phụ hờ đã thu giữ, chiếu cố một tên cô nhi như hắn hơn mười năm, Hạ Phàm thật sự chỉ muốn kệ xác ông ta.
Hắn lắc đầu, xóa đi đoạn hồi ức này, quyết định nói thẳng việc chính:
- Ngươi mời ta uống trà, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?
- Ayyo, không, cũng không có gì…
Ngụy Vô Song giật mình, sau đó gãi đầu nói:
- Ta nghĩ hai ta cùng đến từ Phượng Hoa huyện, không chừng có thể kết bạn chiếu cố lẫn nhau. Nếu như người anh em gặp phiền phức, ta cũng có thể giúp đỡ một chút…
- Chỉ thế thôi?
Hạ Phàm hỏi lại.
- Đương nhiên, ta cũng không có ý gì khác.
Nhưng bị nhìn thẳng một lát, Ngụy Vô Song ho khan:
- Được rồi, trong kỳ thi này, hai ta hỗ trợ nhau được thì tốt, tất nhiên, với điều kiện không trái với quy củ. Tất nhiên, ta tuyệt đối không định dùng một chén trà để hối lộ ngươi.
- Ngươi là muốn… hợp tác?
- Đúng, hợp tác.
Ngụy Vô Song gật đầu lia lịa:
- Ta nghĩ Sĩ khảo và hai kỳ thi lớn kia khác nhau, hợp tác cũng không phải không được.
- Làm sao ngươi biết?
Hạ Phàm chậm rãi nhấp trà.
- Lấy thi Hương làm ví dụ, phải lục soát cả người xong mới được vào trường thi. Vào trong có các gian phòng, tiến vào rồi không được làm ồn, càng đừng mong nói chuyện với người khác. Thực tế thì đi vệ sinh cũng phải có quan giám khảo đi cùng. Nhưng ngươi nhìn đám người kia xem…
Ngụy Vô Song nhìn một vòng trà lâu:
- Chúng ta đang ở trong trường thi, nhưng họ vẫn châu đầu ghé tai, thậm chí còn vừa ăn vừa nói chuyện.
- Còn có mấy người mặc cùng một kiểu áo choàng,
Gã hếch hàm nhìn về một cái bàn lớn, bĩu môi:
- Ta chú ý thấy từ lúc xếp hàng bọn họ đã đứng chung một chỗ. Chắc hẳn là con em thế gia, phải biết một vài điều người khác không biết. Như khoa khảo, mọi người đều là đối thủ, bọn họ không thể không đề phòng đồng bạn như vậy. Nhưng xem tình huống bây giờ lại khác. Ta nghĩ có khi sĩ khảo cho phép mọi người hỗ trợ nhau vượt qua khảo hạch, hơn nữa đoàn đội càng có ưu thế hơn một người.
Hạ Phàm khẽ nhíu mày.
Gã này nhìn tưởng trì độn, không ngờ sức quan sát cũng không tệ.
Đối với một thiếu niên chưa trải sự đời thì điều này quả là đáng khen.
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận