Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Fan fiction
  3. The Little Garden
  4. Chương 27: Oán hận ngàn năm (7)

The Little Garden

  • 591 lượt xem
  • 3440 chữ
  • 2020-12-24 20:38:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phương Tây

[Cổng dịch chuyển trung tâm số 5]

Điểu Sư Gry đã ngồi ngay ngắn ở trước cánh cổng dịch chuyển nối liền với Phương Nam được một lúc lâu, nhưng người cần gặp thì vẫn chưa gặp được.

Ông hơi bực bội nhíu trán, khiến cho đám lông chim trên cái đầu đại bàng xô vào nhau đến là ngộ nghĩnh. Lính gác cánh cổng có phần không nhịn được mà cười phụt ra, sau đó thu về một ánh mắt không hề thiện chí của Gry. Người lính gác hắng giọng, chột dạ liếc mắt đi chỗ khác.

Điểu Sư Gry cũng không chấp nhặt đám lính, tuy nhiên người mà ông đang chờ để đón tiếp sau đây có thể sẽ không được may mắn như vậy. Rước thù với kẻ nhớ dai như ông sẽ không có được kết quả tốt.

Đang nghĩ, bỗng nhiên từ phía cánh cổng dịch chuyển khổng lồ có động tĩnh. Gry đứng thẳng bốn chân sư tử của mình lên, ánh mắt chăm chăm vào cánh cửa đang chuẩn bị mở ra trước mắt.

Ánh sáng từ cổng dịch chuyển dần dần dịu lại sau khi nó hoàn toàn mở. Từ sau cánh cổng, tà áo tím nhạt bị thổi tung lên, mùi vị hoa oải hương và mùi sương sớm hòa vào nhau rồi cùng tản mát trong không khí.

Gry khóe mắt khẽ giật, dù giận nhưng vẫn quy củ cúi thấp thân mình hành lễ.

“Helio đại nhân, mừng Ngài trở về.”

Helio với mái tóc trắng tuyết khẽ cười, gật đầu với Gry.

“Cuối cùng cũng về đến nhà. Tôi nghĩ mình sẽ khóc được luôn ấy.”

Giọng nói trong trẻo nhưng vang vọng của hắn khiến thính giác nhạy cảm của Gry bị chấn động. Chân mày ông nhảy một cái, giọng Gry đều đều cắt ngang tâm tình kích động của người đứng đầu Community Perseus.

“Xin Ngài đừng, tôi sẽ không chịu được.”

Helio phá lên cười, vỗ vỗ vào cánh của Gry hai cái, sau đó chuyển hướng đi vào Community Phong Thương vào lối dẫn ở chính giữa.

Helio ngao ngán nhìn con đường khảm [Băng Vĩnh Cửu] dẫn vào trụ sở chính Phong Thương mà Xử Nữ tạo ra cách đây ngót nghét nghìn năm, mặt bất mãn.

Hắn ghét sự lạnh lẽo tỏa ra từ con đường này. Đã lạnh, lại còn dài như muốn đòi mạng!

Helio bực bội ra mặt. Gry khẽ thở dài, cuối cùng theo phân phó trước khi đi của Song Tử mà đến trước mặt Helio, nói.

“Tôi sẽ đưa Ngài vào.”

“Oaaa, cảm ơn ông thật nhiều, Gry.”

Helio cũng không thèm khách sáo, leo thẳng lên lưng Điểu Sư Gry. Cả hai cùng hướng trụ sở Phong Thương thẳng tiến.

---

“Chu choa, khiếu thẩm mĩ và sở thích của Song Tử vẫn tệ kinh khủng khiếp như năm nào.”

Đây là câu đầu tiên mà Helio phát ngôn khi vào trong sảnh chính trụ sở Community Phong Thương. Chân mày Gry thật sự muốn giật đến rụng hết lông rồi.

“Này, tớ nghe thấy đấy.”

“Ô, hóa ra cậu đang theo dõi sao?”

Song Tử ở phía bên kia của quả cầu liên lạc phớt lờ thái độ ất ơ ngật ngờ của thằng bạn thân nối khố, đi thẳng vào vấn đề.

“Bên phía Bảo Bình có động tĩnh gì không?”

Helio chớp mắt, sau đó bỏ đi lớp mặt nạ cà lơ cà lắc của mình, ngồi phịch xuống ghế trong sảnh chính.

“Helio...”

“Không cần cậu thương cảm đâu. Tớ đâu phải dạng yếu đuối có thể để tên ăn hại nhà cậu thương cảm thay chứ.”

Song Tử không nói gì, chỉ trầm sắc mặt nhìn Helio qua quả cầu.

Khuôn mặt không vui cũng chẳng buồn, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn Song Tử của Helio có đôi chút khiến anh rùng mình.

“Bảo Bình vẫn đang cố gắng đảm bảo cho Sansadra hoạt động đúng với kế hoạch. Tuy nhiên với trí thông minh của bà ta, sớm muộn gì mọi việc cũng lộ ra. Mối quan hệ giữa chúng ta có thể sẽ bị đào ra nhanh hơn tưởng tượng đấy.”

Song Tử trầm mặc.

“Ha! Nhưng mà cậu không phải lo, Bảo Bình dù có muốn chết thế nào cũng chẳng buông được Henry ra. Có nhóc kia trấn giữ ở Phương Nam, cho thêm mười Bảo Bình nữa cũng không dám loạn.”

Helio cười cười châm chọc, rồi lại yên tĩnh.

Song Tử nhìn nửa sườn mặt của Helio qua quả cầu, có chút không nắm bắt được suy nghĩ của hắn bây giờ. Anh hỏi Helio.

“Cậu chắc cũng biết chuyện Ari trở về rồi đúng không?”

Ngay khi hỏi xong, dù cách một lớp kính của quả cầu liên lạc lạnh lẽo, Song Tử cũng đã phát hiện ra biểu tình cứng nhắc của Helio.

Nhưng mà dù là Song Tử thường ngày nhiều lời, giờ phút này cũng không biết phải phản ứng ra sao. Đã là chuyện của rất nhiều năm trước, cũng chính là cái gai của rất nhiều người ở hiện tại. Tuy nhiên, với những sinh vật cường đại đứng đầu chuỗi sức mạnh như bọn họ, tình cảm chính là thứ ngáng đường.

Bỏ được, vẫn nên bỏ.

Helio và Song Tử cũng không ai nói thêm một câu nào, liên lạc cứ thế bị ngắt.

---

Gry ngẩn người ngắm mảnh đất Phương Tây từ trên nóc chính điện trụ sở Phong Thương, có chút chút cảm khái sức mạnh của thời gian.

“Vậy mà cũng đã hơn hai trăm năm qua đi rồi...”

“Gry, đang lẩm bẩm gì vậy?”

Điểu sư Gry theo tiếng gọi, nhìn thấy Helio không biết bước ra khỏi phòng từ lúc nào đang nhìn mình cười cười. Ông đứng dậy, cánh lớn theo đó vỗ nhẹ khởi động, sau đó Gry nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Helio.

“Sao lại nhanh vậy? Tôi cứ nghĩ Chủ thượng và Ngài sẽ tám chuyện đến mù mịt khói trời chứ?”

Helio trợn ngược mắt, cảm thấy câu nói của Gry rất không đúng.

“Vì sao tôi phải dài dòng với tên điên kia chứ!! Hừ, đều tại hắn, giờ tôi lại phải cất công về Phương Nam lần nữa.”

Helio cau có mắng chửi Song Tử, Gry nghe mà có chút mơ hồ. Nếu không phải đang đứng trong sân trụ sở Community Phong Thương, ông cảm thấy Helio thực sự có thể đào hết mấy đời tổ tông thân thích của Song Tử thăm hỏi qua một lần.

“Helio đại nhân, Ngài phải về Peresus rồi.”

Ngăn lại Helio đang oán giận đùng đùng, Gry tiện thể nhắc nhở hắn phải trở về Community Peresus. Helio – người vừa được nhắc nhở - quả thật quên mất trên vai mình còn gánh một cái hội có nhân khẩu nhiều đếm không xuể, cảm thấy thật áy náy.

Chắc chắn đây là hậu quả của việc bị chiều hư khi còn ở Phương Nam. Sướng quá nên đã làm hắn quên mất trách nhiệm của một người đứng đầu rồi.

“Chậc, đi thôi.”

Cuối cùng vẫn là hắn quá lười, thậm chí cánh của mình cũng không thèm động, trực tiếp nhào lên tấm lưng rộng rãi ấm áp của Gry cố thủ.

Gry: “...”

Tôi có thể bỏ nhiệm vụ ngay bây giờ không??

---

Trong vài ngày tiếp theo tất cả đều rất yên bình. Tất cả các Phương đều không có động tĩnh gì đáng kể, thậm chí dân chúng còn có chút nghi ngờ, có khi nào bọn họ đã bắt tay làm hòa như trước rồi không.

Mọi việc theo cái chết của một thủ hạ thân cận dưới quyền Kim Ngưu lắng lại, dường như là bình lặng như mặt nước hồ thu. Không có gợn sóng, cũng không có sức sống.

Andrea ngồi trong căn phòng lạ lẫm, trong tay mân mê chuôi kiếm Thánh.

Thiên Bình nhìn nhìn bóng lưng cô, thở dài lần thứ mười trong ngày. Cô cảm thấy nên vẫn là nên để Andrea bình tâm lại sau cú sốc đã rồi mới đi xét hỏi.

Lần nữa bước ra khỏi phòng, hướng người hầu dặn dò vài câu, Thiên Bình mới rời đi.

Từ sau khi tìm được hai người Andrea trong [Hầm Huyết Ngục] đến nay cũng vừa vặn tròn ba ngày, nhưng Andrea trong phòng kia vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tự chìm trong hồi ức nào đó của riêng cô ấy, cũng đồng thời bỏ qua luôn Thiên Bình.

Đương nhiên Thiên Bình sẽ không đi chấp nhặt người vừa trải qua sinh tử như Andrea, nhưng có một số việc cô phải biết rõ ràng.

Ngày đó vì sao hai người Andrea lại xuất hiện tại một nơi như [Hầm Huyết Ngục]? Ai đã khiến các cô ấy hoàn toàn mất đi sức phản kháng như vậy? Lại nói, dù là nơi tăm tối không người lui tới như [Hầm Huyết Ngục], động tĩnh lớn như vậy tại sao không kinh động đến Thiên Bình – người đi tuần tra cả một buổi sáng quanh khu vực đó?

Là ai, mà có thể thủ tiêu gần như triệt để dấu hiệu sống của hai sinh vật sở hữu Thánh khí?

Thiên Bình vừa đi vừa nghĩ, đến chỗ giao giữa hai hành lang cũng không chú ý, trực tiếp đâm vào một người từ phía bên kia rẽ sang.

“Ối!”

Thiên Bình giật mình, chân hiếm có khi không vững ngã ra sau. Nhưng trước khi cô có ý thức thì cánh tay đã được kéo lại.

Sau khi thấy cô đứng vững rồi, người trước mặt mới nhẹ nhàng thả ra một cụm từ.

“Cẩn thận.”

Thiên Bình nhìn Henry vừa mới đỡ mình, không khỏi có chút xấu hổ. Cô vén lại vài sợi tóc bị rối ra sau tai, theo lễ phép khẽ nói cảm ơn.

Henry nhàn nhạt nhìn cô, không đáp lại, cũng không di chuyển. Thiên Bình tự nhiên có chút bối rối, định vòng qua người cậu để đi. Bỗng nhiên Henry lại giữ bả vai cô.

“Khoan vội đi, tôi có chuyện muốn nói.”

Giọng nói không ấm không lạnh, mang theo chút cao ngạo của Henry vang đều trong không gian, làm Thiên Bình có chút giật mình.

“Cậu...nói đi.”

“Ha...”

Không phòng bị, Thiên Bình khó hiểu nhìn Henry bật ra một nụ cười nhẹ. Cậu nhìn cô, nghiêng đầu.

“Đứng đây nói?”

Thiên Bình giờ mới nhớ bọn họ đang đứng ở khúc ngoặt hành lang, đúng là không thích hợp nói chuyện. Cô cho ý kiến.

“Vậy...vào phòng tôi? Hay phòng cậu?”

Henry nhướn cao mày nhìn cô, trong mắt có chút khó tin mà hỏi.

“Không sợ Bảo Bình nữa sao?”

‘Ực’

Henry nghe tiếng Thiên Bình cứng đờ nuốt nước bọt, mắt cũng hoảng hốt nhìn quanh theo bản năng. Rồi chợt nhớ ra gì đó, cô bỗng thở phào. Hôm nay Bảo Bình ra ngoài mà.

Henry cảm thấy mình cũng sắp ngốc theo cô luôn rồi, cuối cùng lên tiếng.

“Đến hoa viên?”

Thiên Bình cũng rất nhanh gật đầu, trước khi theo cậu ra ngoài thì dặn người hầu chuẩn bị trà bánh ra vườn hoa cho bọn họ.

Henry thổi thổi nước trà, sau đó nhấp khẽ một ngụm, cánh môi mỏng hài lòng kéo lên. Thiên Bình vắt chéo chân ngồi bên cạnh cậu, có chút tò mò đánh giá.

Ừm...khách quan mà nói, Henry rất đẹp, là kiểu yêu nghiệt luôn rồi. Cậu thừa hưởng hoàn toàn mọi nét đẹp từ Thiên Yết, lại pha chút khốc suất lạnh lùng của Xử Nữ. Làn da trắng sứ, đôi mắt tím linh động, môi mỏng hồng hồng, lại còn mái tóc mang sắc trắng nhẹ nhàng như bông tuyết. Những điểm này vậy mà không khiến cậu trở nên nữ tính hóa, ngược lại Henry còn mang theo một chút cứng cỏi sắc bén của người học đấu kiếm lâu năm, càng tôn thêm khí chất bất phàm trong hơi thở.

Không chỗ nào không ghi chữ “đẹp muốn chết” cả.

“Chị nhìn mấy ngàn năm rồi không chán sao?”

“Mỹ sắc mà, mỹ sắc mà. Không chán nổi.”

Thiên Bình trêu đùa cậu. Không khí giữa hai người cũng theo đó thoải mái hơn nhiều. Henry cũng quay qua đối mặt với Thiên Bình, thở dài một hơi, đưa một tay ra thay cô giữ lại mái tóc bị gió thổi có chút lộn xộn.

Thiên Bình không tránh, nhưng cũng không được tự nhiên lắm.

Henry làm xong cũng không bày tỏ thái độ ngượng ngùng gì, hoàn toàn xem đây là một việc nên làm.

Cậu mở lời. “Thiên Bình, chị có từng nghĩ những xung đột giữa hai phe Đông Nam đáng lẽ không nên xảy ra không?’

Thiên Bình hiếm khi giật mình, có chút mông lung nhìn cậu. Quả thật cô cũng không biết phải nói về việc này thế nào.

Mỗi lần cố gắng lý giải những hiềm khích giữa hai Phương Đông – Nam, Thiên Bình luôn bị một phần sức mạnh nào đó ngắn cản. Không phải là cái loại quấy rối phong bế suy nghĩ, mà là kiểu nếu cô băn khoăn sâu hơn về vấn đề này, sẽ có một tiếng nói rất nhỏ trong đầu nhắc nhở rằng: cô không nên vén bức màn này lên.

Thiên Bình không đáp lời, trái lại Henry cũng không quá bận tâm, cậu tiếp tục nói.

“Nếu như là trước đây, hẳn là chị sẽ chiếu cố tôi nhiều hơn, chứ không phải xa cách như vậy. Sư Tử và Bảo Bình cũng sẽ không phải đối mặt với nhiều chuyện như thế.”

Thiên Bình rất tự nhiên nắm được trọng điểm trong câu nói của cậu.

“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

Hỏi ra mới thấy nó tối nghĩa, Thiên Bình cố gắng giải thích.

“Ý là...trước khi cậu đến Phương Nam, chúng ta đã quen nhau sao?”

Henry nhìn cô, không nói. Thiên Bình nhíu chặt mày, gấp gáp muốn biết câu trả lời. Trong lòng cô bỗng nhiên có một loại dự cảm khó gọi tên, rằng câu trả lời của Henry sẽ giúp cô vén một góc màn bí mật lên.

Nhưng Henry sau đó cũng không có dấu hiệu muốn nói chuyện lần nữa. Cậu chỉ thong thả uống trà, cả người dựa vào ghế bọc nhung đỏ mềm mại, chân muốn co lên. Liếc thấy bên cạnh còn Thiên Bình, cuối cùng dằn lại ý muốn nằm thẳng xuống ghế.

“Henry...cậu, cậu...” Nói gì đi chứ!!??

Thiên Bình đã khó chịu muốn chết rồi. Tại sao thả mồi câu ra rồi không chịu thu lại là sao? Muốn cô xin xỏ cậu ta sao?

“Chị nên nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt không tốt.”

Thiên Bình cứng họng. Cậu có thể đừng mơ mơ hồ hồ như vậy với tôi được không?

Ngồi nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây ra sự khó chịu của mình thêm nửa tiếng nữa, Thiên Bình rốt cục đầu hàng. Việc mà Henry muốn giấu, từ trước tới nay không ai cạy miệng cậu được.

Thở dài đứng dậy, Thiên Bình liếc nhìn chàng trai đã muốn nằm dài ra đi ngủ trên ghế, cuối cùng vẫn là phân phó người hầu đi lấy chăn đến đắp cho cậu, còn bản thân cô thì chán nản quay đầu về phòng. Giằng co với tiểu tử này lâu như vậy, giờ cũng đã thấm mệt, rất muốn nằm nghỉ.

Thiên Bình đi rồi, một mình Henry trên ghế ngoài hoa viên cũng không có dấu hiệu muốn động đậy, cậu dường như đã ngủ mất. Hoa cỏ trong vườn nhẹ nhàng lay động, gió cũng chầm chậm dừng lại. Mặt Trời cũng ưu ái người con trai xinh đẹp, trốn tránh sau đám mây lớn, che đi chút ít ánh nắng chói chang của mình.

Khi người hầu mang chăn ra đến nơi, định tiến lên đắp cho cậu thì bất thình lình bị một bàn tay khác chặn lại. Hắn lấy đi chăn trên tay cô, sau đó đưa ngón trỏ lên miệng khẽ ‘suỵt’ một tiếng, đám người hầu biết ý lui cả xuống. Lúc đi ra còn ý tứ đóng lại cánh cửa đi ra hoa viên.

Bảo Bình cầm tấm chăn da dê tiến đến bên cạnh Henry, cúi người đắp chăn cho cậu. Thế nhưng Henry ngủ không say, mở mắt nhìn.

“Làm em tỉnh?”. Bảo Bình nhẹ giọng hỏi, mang ba phần ôn nhu bảy phần yêu thương.

Henry lắc đầu, vươn cả hai tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng dụi dụi vào cổ Bảo Bình.

“Anh về rồi.”

Cậu nỉ non một tiếng như lông vũ gãi nhẹ vào lòng Bảo Bình. Hắn vòng cánh tay rắn chắc nâng cả người Henry lên, hỏi cậu.

“Vào phòng rồi ngủ nhé?”

Henry thế nhưng không trả lời, hơi mở mắt.

“Không muốn, ngồi đây. Anh ngồi cùng em.”

Bảo Bình không từ chối, quay người ngồi lại trên ghế nhung dài. Hắn nửa nằm dựa vào tay ghế, để Henry nằm trên người mình, tay vòng qua hông cậu giữ chặt.

Henry quả thật hài lòng với tư thế nằm này, thoải mái hừ hừ hai tiếng, cuộn vào lòng Bảo Bình nhắm mắt.

“Anh đi đâu từ sớm vậy?”

Bảo Bình không trả lời cậu ngay, mà như có điều suy nghĩ, đang cân nhắc nên dùng từ ngữ thế nào.

“Đi gặp dì Song Ngư? Sansadra lại làm ra chuyện gì phải không?”

“Không có, em đừng nghĩ nhiều. Nhưng đúng là anh có sang Phương Đông. Có một chút...lộn xộn đã xảy ra?”

Henry mở mắt, ngước con ngươi màu tím lên nhìn khuôn mặt hắn. Cậu đưa một bàn tay lên vuốt nhẹ đuôi mày của Bảo Bình, thì thào.

“Anh biết là anh chưa bao giờ nói dối được em mà.”

Lần này Bảo Bình không chối nữa, hắn thành thật đem chuyện Sansadra phái cha hắn đền Phương Đông ra oai phủ đầu.

“Hừ, cũng không nghĩ xem đến cùng là đang muốn ra oai với ai. Sansadra...có chút thay đổi từ sau khi nhận được lời khiêu chiến của dì Song Ngư, nhưng ra oai phủ đầu, cái này không hợp với tác phong của Sansadra.”

Bảo Bình im lặng nghe cậu nói chuyện, trong lòng có chút xoắn xuýt. Nhưng dù hắn đã cật lực che đậy, vẫn luôn không qua được mắt Henry. Cậu hỏi hắn.

“Anh còn chuyện gì chưa nói phải không?”

“Có...có một chuyện, nhưng em phải hứa là không được xúc động thái quá, anh mới đồng ý kể.”

Henry nhíu mày khó hiểu hỏi ngược.

“Ngoài Phương Đông và anh, còn vấn đề gì có thể khiến em ‘xúc động thái quá’ như anh nói chứ?”

Câu nói này của cậu thành công chọc cho tâm tình Bảo Bình nháy mắt tốt lên rất nhiều. Hắn nắn nắn eo cậu, giọng hơi trầm xuống.

“Là chuyện của Phương Đông.”

Henry mấp máy môi, đăm chiêu suy nghĩ những vấn đề xảy ra gần đây, xâu chuỗi lại cũng không nghĩ ra được là đã có chuyện gì có thể xảy ra ở bên đó. Cuối cùng ngẩng lên, ánh mắt tò mò nhìn Bảo Bình.

Bảo Bình nhìn ánh mắt trông đợi của cậu, thở ra một hơi, tay vân vê đầu ngón tay xinh đẹp của Henry đang đặt ở trước ngực mình, khẽ nói.

“Ari và Tau đã trở về.”

Trong khoảnh khắc hắn vừa dứt câu, Bảo Bình thấy được đôi mắt vốn đang ngái ngủ của Henry mở to hết cỡ, ánh tím trở nên hoảng hốt một chốc.

Henry ngồi bật dậy, cũng không quan tâm hình tượng lãnh tĩnh từ trước đến này, nhảy xuống khỏi ghế đồng thời kéo cả Bảo Bình đang nằm dậy.

“Mau, mau lên, chúng ta qua Phương Đông ngay!”

Cậu hứng khởi như chim non, cả người bừng sáng. Quả thật tin tức này quá chấn động, là niềm vui sướng không hề báo trước ập đến, khiến cho nhất thời Henry quên mất phải phản ứng thế nào. Cậu chỉ biết vội vàng lôi kéo Bảo Bình muốn về Phương Đông ngay.

Bảo Bình hết cách, đứng dậy bất đắc dĩ đè lại con người đang vui muốn nhảy lên trước mặt, nói.

“Em phải chuẩn bị tinh thần trước đã. Xác định muốn gặp Xử Nữ và Thiên Yết lúc này sao?”

Nghe Bảo Bình nói xong, niềm vui trong lòng Henry vơi đi một phần ba. Cậu nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định trở về. Bảo Bình đương nhiên theo cậu toàn phần, không nửa lời chống đối. Hắn nói.

“Vậy chúng ta vào phòng thay đồ trước đã, em có muốn cầm theo cái gì cho bọn họ không?”

“Không có gì cần mang cả. Có điều bánh ở bên này ngon, có lẽ đưa sang một ít.”

Hai người vừa đi vừa trở về phòng. Henry vui vẻ đến quên trời đất, mà niềm vui của cậu cũng lây sang cả Bảo Bình.

Cho nên hai người trong lúc vui vẻ mà quên đi cảnh giác. Một lúc sau khi bóng người của bọn họ khuất dạng trong hành lang dài, Sansadra mới từ một phía khác của hoa viên đi ra.

Mắt bà sôi lên sùng sục nhìn về phía Bảo Bình và Henry rời đi, nhưng một khắc sau đôi mắt lại lạnh xuống, bảo toàn bình tĩnh. Bà lẩm bẩm rất nhỏ, nhỏ đến mức bị cả tiếng gió vờn qua che lấp mất.

“Cuối cùng Bảo Bình cũng phản bội chúng ta...”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top