Trở về động phủ, Lục Diêm lập tức khởi động cấm chế nơi cửa vào.
Xét ở một khía cạnh nào đó, việc Hà Lộ Nguyên đột ngột xuất hiện lại hóa thành chuyện tốt.
Chiếc túi trữ vật không rõ lai lịch kia vốn là một ẩn họa tiềm tàng.
Sự xuất hiện của Hà Lộ Nguyên chẳng khác nào hồi chuông cảnh báo, giúp hắn có thêm thời gian chuẩn bị đối phó với nguy cơ trong tương lai.
“Nghi ngờ là tu sĩ Trúc Cơ của Hồng Liên Ma Tông? Vừa hay ta cũng cần công pháp tiếp theo của Hồng Liên Nghiệp Hỏa Kinh. Tự mình đưa tới cửa, ngược lại bớt cho ta không ít phiền toái.”
Ánh mắt Lục Diêm lóe lên hàn quang.
“Chỉ có điều, lấy thực lực hiện tại mà đối đầu với một ma tu Trúc Cơ, rủi ro vẫn không nhỏ. Muốn an toàn, phải nhanh chóng tăng cường thực lực.”
Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra mấy viên Ngọc Linh Đan đã mua ở Ngọc Sơn Phường Thị.
Thực ra, những gì hắn nói với Hà Lộ Nguyên trước đó không phải cái cớ. Hắn mua nhiều đan dược như vậy chính là để một hơi đột phá lên Luyện Khí trung kỳ.
Trong mắt Hà Lộ Nguyên và kẻ đứng sau, Lục Diêm dù là Luyện Khí sơ kỳ hay trung kỳ cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng với hắn, một khi đột phá thành công, thực lực sẽ có bước nhảy vọt về chất.
Phục hạ một viên Ngọc Linh Đan, Lục Diêm khoanh chân nhập định, bắt đầu tu luyện.
Nửa tháng trôi qua trong lặng lẽ.
Dưới sự hỗ trợ của đan dược và linh khí đầy đủ, hắn gần như không gặp trở ngại nào mà thẳng tiến lên Luyện Khí trung kỳ.
Việc tu luyện quá thuận lợi khiến Lục Diêm hơi bất ngờ.
Tư chất của hắn vốn chỉ bình thường, tu hành cộng lại chưa tới một năm, tốc độ tăng tiến như vậy lẽ ra phải gặp bình cảnh.
Thế nhưng, từ đầu chí cuối hắn lại không gặp chút trở lực nào.
Sau khi đột phá, Lục Diêm cẩn thận dò xét tình trạng bản thân, lúc này mới nhận ra mấu chốt: pháp lực trong cơ thể hắn quá mức tinh thuần, giống như chưa từng dùng đan dược, mà là từng bước tinh luyện ổn định mà thành.
Ý nghĩ lóe lên, hắn lập tức nhớ tới Đại Nhật Linh Khí từng hấp thụ ở thế giới mạt thế.
So với việc thổ nạp Nguyệt Hoa Linh Khí ban đêm, thời gian tu luyện ban ngày của hắn ít hơn, thường chỉ tranh thủ sau những trận đồ sát, trong lúc để Hồn Phiên tế luyện u hồn.
Do Đại Nhật Linh Khí dung nhập vào ánh mặt trời, cực kỳ khó cảm nhận, nên dù hắn kiên trì hấp thụ ba tháng liền, khi đó cũng không phát giác ra điểm bất thường.
Bây giờ hồi tưởng lại, chính nhờ thứ linh khí tinh thuần ấy mà pháp lực của hắn vững chắc hơn người thường.
Nghĩ tới đây, Lục Diêm lấy từ túi trữ vật ra ba viên Thái Dương Thạch. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra, hắn chăm chú quan sát:
“Bên trong ẩn chứa Thái Dương Linh Khí tinh thuần nhất. Nếu luyện hóa, chắc chắn có thể tinh luyện pháp lực. Ở giới tu tiên, đây tuyệt đối là bảo vật hiếm có.”
Chỉ tiếc hắn lúc này chỉ là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ nhỏ bé, chưa có kênh để giao dịch, bằng không có thể đổi lấy vô số lợi ích từ đệ tử các đại tông môn.
Lục Diêm lắc đầu, cất kỹ Thái Dương Thạch.
Căn cơ hiện tại đã vững chắc, chưa cần dùng đến chúng nữa.
Một tháng mới trôi qua được một nửa, tu vi hắn đã ổn định ở Luyện Khí trung kỳ.
Nhưng với Lục Diêm, đây mới chỉ là khởi đầu.
Mở túi trữ vật, hắn lấy ra một bộ trận bàn, bắt đầu bố trí khắp động phủ.
Bộ Nặc Linh Trận này là chiến lợi phẩm hắn đoạt được từ mấy tên tu sĩ cướp bóc. Trận pháp không tính là cao thâm, nhưng lại có công dụng che giấu dao động linh khí, cách ly sự dòm ngó từ bên ngoài.
Đó chính là điều hắn cần, bởi mục tiêu lần này chỉ có một: tế luyện lại Bách Hồn Phiên.
Theo trận pháp khởi động, hắn lấy ra Bách Hồn Phiên.
Quỷ vụ dày đặc tràn ngập động phủ, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một vùng U Minh Quỷ Vực.
Mấy trăm oán hồn tụ tập trong bóng tối.
Trước tiên phong, hai tôn chủ hồn Luyện Khí đỉnh phong quỳ một gối, cúi đầu phục tùng.
Nếu không có Nặc Linh Trận che giấu, chỉ riêng uy thế khi mở Hồn Phiên cũng đủ khiến cả khu vực chấn động.
Lục Diêm ánh mắt bình thản quét qua, giơ cao Hồn Phiên, toàn lực thôi động pháp lực.
Sương đen vô tận lập tức rút lại, dung nhập vào thân thể đám oán hồn.
Chỉ một khắc sau, tám trăm oán hồn đồng loạt lột xác.
Những khuôn mặt dữ tợn biến mất, thân thể vốn hư ảo dần ngưng thực.
Quỷ khí hung lệ bùng phát, chấn động khắp động phủ.
Từ oán hồn, chúng đã biến thành lệ quỷ cấp Luyện Khí trung kỳ, thực lực tăng vọt gần gấp đôi.
Tám trăm lệ quỷ đồng loạt rống gầm, khí tức cuồng bạo khiến cả động phủ rung động.
Trong mắt chúng đã thấp thoáng ý phản kháng. Nhưng đối diện với cảnh tượng ấy, Lục Diêm thậm chí lười nhấc mí mắt.
Khoảnh khắc sau, ánh sáng chói lòa bùng phát từ trên người hắn.
Huyền Hoàng Công Đức Hỏa rực cháy, hư không vang vọng tiếng tụng niệm, khí tức đường hoàng chính đại áp chế toàn bộ U Minh Quỷ Vực.
Lệ quỷ gào thét thê lương, hồn thể như băng tuyết gặp nắng. Chỉ có hai chủ hồn ở tiền phương miễn cưỡng giữ vững thân hình.
Chốc lát sau, ánh sáng thu liễm, tám trăm lệ quỷ rốt cuộc run rẩy quỳ rạp xuống đất, không dám sinh ra ý niệm bất kính nào nữa.
Lục Diêm lạnh lùng quét mắt qua, trong lòng rõ ràng: đây chỉ là món khai vị.
Hắn vung Hồn Phiên, lập tức một hồn phách khổng lồ bị quỷ vụ trói buộc hiện ra — chính là hồn phách Cự Hóa Thi Vương mà hắn từng săn giết ở thế giới mạt thế.
Trước kia, do tu vi quá yếu, hắn chỉ có thể áp chế nó trong Hồn Phiên.
Giờ phút này, tu vi đã bước vào Luyện Khí trung kỳ, tám trăm lệ quỷ cũng đã tấn thăng, rốt cuộc Lục Diêm có thể thêm cho Bách Hồn Phiên một tôn chủ hồn nữa…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận