Mọi người đồng loạt gật đầu lia lịa, biểu cảm nghiêm túc chẳng khác gì đang họp tổ dân phố cuối tháng.
Năm nay khẩu phần lương thực đều được phân chia cố định, mỗi người chỉ ba mươi ký, tiền lương ít ỏi chỉ đủ miễn cưỡng duy trì cái nồi cơm không bị “trống đáy”, muốn nuôi thêm một người còn phải thắt lưng buộc bụng, mỗi bữa bớt đi nửa muôi cơm cũng ráng gồng được.
Nhưng mà… thêm một người còn chiu được, chứ thêm ba cô bé nữa thì cho dù có quấn ba vòng dây thừng quanh bụng, chỉ sợ là… không chết đói thì cũng chết vì căng thẳng thần kinh!
Đám đông mồm năm miệng mười bàn tán rôm rả, đặt mình vào hoàn cảnh nhà người ta liền lập tức đứng về phía Kim Xảo Chi, đồng thời dấy lên nỗi đồng cảm sâu xa với nhà họ Lưu Khúc. Mọi người đều thở dài: bà lão làm vậy đâu chỉ nóng vội, mà còn thiếu tính toán, chẳng khác nào một tay đẩy hai gia đình xuống hố lửa lớn bốc khói nghi ngút.
“Điều quan trọng nhất vẫn là em trai.”
Nụ cười tươi rói thường ngày của Kim Xảo Chi hoàn toàn biến mất, cô ta nghiêm mặt nói với bà lão:
“Bà ngoại, ai nấy đều đã dốc hết sức can ngăn, nhưng vẫn không thể cản bà gọi điện cho em trai. Bà không hề nghĩ xem em ấy sẽ xử lý thế nào khi nghe tin này. Bây giờ thì tốt rồi, em trai muốn xuất ngũ trở về chăm sóc chị cả theo đúng mong muốn của bà. Nhưng bà có từng nghĩ chưa? Khi em xuất ngũ, không được sắp xếp công việc, vậy lấy cái gì sống? Lại thêm chị cả và ba đứa nhỏ, mang theo cả gánh bốn người thế này, nhà nào dám gả con gái? Có cô gái nào dám lấy nó? Hay bà muốn em trai dành cả nửa đời còn lại làm người đàn ông độc thân tận tụy chăm sóc chị gái?”
Bà lão nghe xong, nhìn sang đứa cháu trai nhỏ bên cạnh, nước mắt đột ngột rơi xuống như mở vòi:
“Tiểu Huỷ sống ở nông thôn khổ quá… khổ đến thắt tim…”
Chu Quang Hách khẽ siết nắm tay, giọng trầm ổn nhưng mang chút ấm ức:
“Là em tự gọi điện thoại. Em bị thương nên mới xuất ngũ, không phải vì chị cả mà rời quân ngũ.”
“Dù vì lý do gì,” người con trai lớn nhà họ Chu cuối cùng cũng mở lời, “anh cũng tuyệt đối không đồng ý để em chăm sóc chị cả. Bố mẹ đã mất rồi, anh chị có trách nhiệm với em. Ngày mai anh sẽ đón chị cả về. Còn em, phải quay lại quân khu sớm.”
“Không thể để họ trở về!”
Giọng bà ngoại nghẹn lại, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nhìn bốn mẹ con tội nghiệp như thể tim gan bị bóp nghẹt, bật khóc nức nở:
“Không thể để bọn họ quay về cái nơi hang quỷ đó!”
“Bà ngoại…”
Khuôn mặt Chu Huỷ lem luốc nước mắt lẫn máu, giọng run run:
“Cháu phải quay về… cháu nhất định phải quay về… Cháu không thể ở lại thành phố liên luỵ mọi người…”
Ba cô bé mím chặt đôi môi nhỏ xíu, không dám bật tiếng, nước mắt lăn dài mà vẫn cố gắng đứng thẳng, bộ dáng bốn bà cháu thật sự khiến người ta nhìn mà ruột gan thắt lại, nhưng tiếc là — người đứng xem đau lòng, người trong cuộc vẫn phải giữ lý trí.
Lúc ấy, đột nhiên có người lạnh giọng buông ra bốn chữ:
“Chia nhà đi.”
Ngay khoảnh khắc Chu Quang Hách nói ra mấy chữ này, sắc mặt Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đổi ngay tức khắc, giống như điều mà họ sợ nhất bỗng rơi thẳng xuống đầu.
“Em hồ đồ rồi à!”
Chu Phục Hưng lập tức quát:
“Anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cả đời em bị hủy hoại.”
“Anh cả nói đúng.”
Kim Xảo Chi cũng lạnh mặt:
“Anh chị không để chị cả kéo em xuống. Em trai, chỉ cần em nhận trách nhiệm này, đời này đừng nghĩ đến chuyện kết hôn. Người con gái nào dám tự đẩy mình vào vòng xoáy này? Ai lại tình nguyện lấy một người vừa nghèo, vừa gánh thêm bốn người?”
Đám đông cũng phụ hoạ theo, suy người mà nghĩ đến ta, chẳng ai nỡ nhìn một cậu trai trẻ có tiền đồ sáng chói — cũng là đứa bé cả thôn nhìn khôn lớn — lại tự nhảy xuống hố lửa.
Có người lớn tuổi thì nhẹ nhàng khuyên giải đạo lý, có người già hơi thẳng tính thì nói nghe đau tận sống lưng, ngay cả bà lão cũng bị chỉ trích.
Đúng lúc tình hình đang bị kéo căng đến cực điểm, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi vô thức nhìn nhau, bên khoé mắt dường như lóe lên nụ cười thắng lợi được giấu không kịp.
Thế nhưng — đúng lúc đó, giữa đám đông bất ngờ vang lên một giọng nói trong trẻo, rõ ràng, chấn động trăm người:
“Tôi muốn kết hôn với anh ấy!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận