Thẩm Y Y không quan tâm biểu cảm trừng mắt oán hận của Lý Thiết Trụ, lững thững dẫn ba đứa con về nhà.
Lâm Đại Nữu đỡ bụng chống eo đi bên cạnh cô, vốn dĩ muốn xách thùng cá đó giúp Thẩm Y Y.
Nhưng cô ấy đang mang thai, tỉ lệ của bụng và tứ chi khiến Thẩm Y Y nhìn mà sợ hãi, nào dám để cô ấy xách đồ giúp.
Nhưng quả thật cá này rất nặng, tuy cô không dám bắt quá nhiều, nhưng cũng bắt 13 con, hầu hết là trọng lượng ba bốn cân, cũng có mấy con năm sáu cân, tổng cộng lại cũng phải hơn năm mươi cân.
Cho mấy đứa Hà Vệ Đông ba con, còn lại khoảng bốn mươi cân.
Ba đứa nhỏ thấy mẹ xách mệt, như một đàn ong tràn lên khiêng giúp…
Lâm Đại Nữu cảm kích trong lòng, lại có chút băn khoăn.
Quay đầu nhìn hai anh em nhà họ Lý vẫn đang đứng im tại chỗ, lại nhìn cá trong tay ba người Hà Vệ Đông, do dự một chút, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Thẩm Y Y: “Y Y, cô thật sự không cho chúng cá sao?”
Sợ Thẩm Y Y cảm thấy mình lắm lời, vội vàng giải thích: “Tôi muốn nói, Thiết Trụ và Cẩu Đản dù sao cũng là cháu của anh Thâm, nếu chúng quay về cáo trạng, người nhà họ Lý liệu có cảm thấy cô ngay cả Hà Vệ Đông bọn chúng cũng cho cá, lại không cho hai đứa cháu, có ý kiến với cô?”
Thẩm Y Y biết Lâm Đại Nữu đang lo lắng cho cô, tình huống mà cô ấy nói có khả năng xuất hiện rất cao với tính cách của Giang Ái Linh, nhưng…
“Người có ý kiến với tôi, cho dù tôi cho cũng vẫn sẽ có ý kiến với tôi.” Cho nên vì sao tôi phải cố kỵ suy nghĩ của họ mà thay đổi hành vi của tôi chứ?
Huống hồ, cô đã cho Lý Thiết Trụ cơ hội, nhưng nó còn muốn giở trò đểu, xin lỗi cũng muốn tính kế lần nữa, ích kỷ tới vô biên, nếu cô cho, ai biết lần sau nó sẽ càng thêm quá đáng?
Lâm Đại Nữu: “Nhưng liệu anh Thâm có khó xử không?”
“Anh ấy sẽ đứng về phía tôi.” Thẩm Y Y nói, thần thái nói câu này rất tự nhiên.
Lâm Đại Nữu vốn còn muốn khuyên Thẩm Y Y: “...”
Là vợ của anh em tốt của Lý Thâm, dĩ nhiên Lâm Đại Nữu cũng biết tình cảm Lý Thâm dành cho Thẩm Y Y.
Cô ấy bỗng nhiên có chút cảm thán, một người đàn ông yêu sâu đậm, bảo vệ mình mới là tự tin lớn nhất của phụ nữ ở nhà chồng.
Ở trong tim Lý Thâm, Thẩm Y Y và ba đứa con quan trọng hơn bất cứ ai trong nhà, không cần cân đo cô cũng có thể kết luận.
Nếu không cô cũng sẽ không quay lại chuyến này.
Mà cha mẹ Lý, Thẩm Y Y chỉ có thể kỳ vọng họ tỉnh táo.
Nếu không…Cô sẽ không luôn thờ phụng trước khi yêu người khác, nhất định phải yêu mình trước.
Cho dù cô không muốn để Lý Thâm ở giữa khó xử, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cầu toàn!
Tới nhà họ Trần trước, Thẩm Y Y đặt thùng xuống, muốn cho Lâm Đại Nữu cá.
Lâm Đại Nữu sống chết không lấy, nói mình không giúp được gì, bảo họ cầm về ăn.
Thẩm Y Y nói: “Nhiều thế kia mà, chúng tôi phải ăn tới khi nào chứ? Cô mau lấy đi, cho dù cô không ăn, Cường Tử và Vượng Tài cũng phải ăn chứ? Đứa nhỏ trong bụng cô và mẹ chồng cô không thể bổ sung chút dinh dưỡng? Huống hồ trong này cũng có cá Vượng Tài bắt, Vượng Tài, mau chóng lấy thùng tới.”
Không chối từ được, Lâm Đại Nữu khó xử nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Thẩm Y Y cho cô ấy ba con, cộng thêm con Vượng Tài tự bắt được, còn lại bảy con.
Đều là cá sống, bỏ vào cái ảng nước hư cũng có thể nuôi mười ngày nửa tháng.
Ba đứa nhỏ vui như điên, bò lên ảng nước tò mò nhìn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận