"Đầu tiên thì chào hỏi một tiếng, sau đó chú có thể nói bọn cháu là họ hàng xa của chú, đến để giúp đỡ công việc dọn dẹp, thế có được không?”
Trương Vệ Quốc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cũng được, lát nữa tôi sẽ nói với bảo vệ, cháu là người quen của mẹ chú, đến để phụ giúp dọn dẹp.'
Trước khi rời đi, Hà Tinh Thân nhét số thuốc còn lại vào trong tay Trương Vệ Quốc: "Chú Trương, chú còn gì không hiểu thì hỏi bảo vệ nhé. Số thuốc này cháu không biết dùng, để cháu giữ rất lãng phí."
Trương Vệ Quốc mỉm cười, cô gái này rất có năng lực. Sau khi rời khỏi nhà máy, Hà Tinh Thần đi gửi thư trước, sau đó đến thăm xưởng, rồi đến nhà hàng ăn trưa. Ăn uống no nê, cô đi dạo một lúc thì nhìn thấy một chiếc xe. Chiếc xe đang chạy theo hướng Hồng Ưng, cách đại đội Thanh Sơn 2 km, giá vé là ba đồng.
Hà Tinh Thần về đến làng, liên đi đến nhà Lưu Cao Sơn, vừa vào cửa, cô vội nói: "Trưởng làng, cháu có cách rồi."
Hai vợ chồng Lưu Cao Sơn và Bảo Xuân Hoa ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó nhìn Hà Tinh Thân: "Thật sao? Cháu có cách rồi sao?"
Hà Tinh Thân mỉm cười, từ từ nói: "Cháu vừa từ nhà máy trở về, có gặp chú Trương, là người phụ trách nhà máy. Cháu đã thử xin chú ấy và nhờ chú giúp đỡ mọi người trong làng chúng ta. Chú Trương tốt bụng nên đã đồng ý giúp đỡ. Chúng ta có thể giúp chú dọn dẹp các kho hàng trong nhà máy, những thứ bỏ đi đó chúng ta có thể tái chế lại, hoặc dùng làm phân bón."
Bác trưởng thôn: "Rác còn có thể làm phân bón nữa sao?"
"Đương nhiên là có thể. Cháu cũng đã xem qua những nhà kho trong nhà máy, có khu bị cỏ dại mọc um tùm, có nghĩa là chỗ đó đất đai rất màu mỡ, trong đó có hơn mười gian." Mỗi lân công nhân chuyển phân bón đều bị rơi vãi ra ngoài, lâu ngày thì sẽ thành một lớp phân dày.
Lưu Cao Sơn trâm ngâm một lúc rồi mới gật đầu: "Cháu nói rất đúng. Vậy ngày mai bác sẽ nhanh chóng cử người đi ngay, đê phòng có người nghĩ ra cách này, phỗng tay trên chúng ta.
Lưu Cao Sơn lập tức đứng dậy: "Chú đi thông báo cho thành viên ủy ban đến họp." Các thành viên trong ủy ban gồm có Lưu Cao Sơn, Trương Đại Hà, Vương Lão Thất và Ngô Ngọc Phân.
Sau khi nghe thông báo, tất cả các thành viên trong ủy ban đều có mặt.
Vừa mới bước vào phòng, thứ đầu tiên họ nhìn thấy là Hà Tinh Thần đang ngôi trong văn phòng. Họ không khỏi ngạc nhiên.
Lưu Cao Sơn không muốn nói nhiều, thấy các thành viên ủy ban đã đến đông đủ liền đi vào vấn đề chính: "Hôm nay Hà Tinh Thần đã đến nhà máy của huyện, giúp chúng ta lấy một mẻ phân từ... rác.
Mọi người: ˆ...
Bọn họ nghe được nửa câu đầu, chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy "rác" từ nửa câu cuối. Phân bón làm từ rác là cái gì chứ?
Hà Tinh Thân giải thích: "Là rác trong kho chứa phân bón hoá học. Cháu đã nhìn thấy rồi, nó có tác dụng bón phân rất hiệu quả. Còn hơn là nhặt phân khắp nơi."
Mọi người đêu đồng thanh: "Cũng phải."
Ngô Ngọc Phân vui vẻ khen Hà Tinh Thân một câu: "Tiểu Thần, em thông minh thật đó." Cô mỉm cười.
Lưu Cao Sơn nhìn mọi người, hỏi: "Vậy được rôi, nhưng nguồn lao động phải làm sao đây? Mọi người sẽ đưa ai đi?”
Trương Đại Hà: "Dẫn ai đi cũng được, tốt nhất là đưa những người đàn ông trẻ, khỏe nhất làng."
Hà Tinh Thân: "Tôi là người đề xuất, vậy tôi cũng phải đi theo phải không, trưởng làng?"
Lưu Cao Sơn gật đầu: "Ừm, cháu cũng phải đi."
Hà Tinh Thân tiếp tục nói: "Nhưng trong đoàn chỉ có nam, nữ giới như cháu thì quá bất tiện. Cháu không quen con trai trong làng, cháu nghĩ nên đưa Hắc Ny và Ngọc Phân đi cùng.
Lưu Cao Sơn ngạc nhiên, bác hỏi lại: "Cháu quen biết với Hắc Ny sao?”
Ban sáng chúng cháu có gặp nhau. Cô ấy chở cháu đi bằng xe đạp. Cháu nghĩ cô ấy là người rất có cá tính, thể lực cũng rất tốt, rất thích hợp với công việc này. Không cân nói nhiều, chị Ngọc Phân có thể xem là người chỉ sau trưởng làng một bậc, là người biết ăn biết nói, có thể giúp đỡ nhiêu cho chúng ta.'
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận