Lưu Hắc Ny lắc đầu: "Tôi không lên huyện, tôi đến nhà dì, nhưng có thể cho cô đi nhờ một đoạn."
Hà Tinh Thân cũng không khách sáo nữa, mau chóng leo lên yên sau xe đạp.
Lưu Hắc Ny ngạc nhiên kêu lên: "Sao cô nhẹ vậy, ngồi lên xe mà không chút cảm giác nào."
Hà Tinh Thần nói: "Cô đừng lo, tôi đang cố gắng tăng cân, sang năm sẽ tăng cân, mục tiêu của tôi là tăng 20 cân." Cô hiện tại chỉ hơn 80 cân, không thể như vậy được. Ít nhất cũng phải 100 cân trở lên. Người nhẹ như vậy, người khác có thể đá bay chỉ bằng một nhấc chân. Lưu Hắc Ny nghe được kế hoạch tăng cân nghiêm túc của Hà Tinh Thần mà phì cười.
Dù hai người không quá thân quen nhưng cũng không ảnh hưởng tới cuộc trò chuyện của hai người.
Lưu Hắc Ny tò mò hỏi: "Cô thật sự đến nhà máy phân bón của huyện à?”
"Ừ, đúng vậy."
"Việc này có khả thi không?”
"Có được hay không thì phải thử mới biết được."
"Ừ, tôi tin cô làm được."...
Hai người trò chuyện suốt chặng đường cũng dân cảm thấy thân thiết hơn. Hà Tinh Thần khá thích tính cách của Lưu Hắc Ny: thẳng thắn, hào phóng lại đơn giản.
Lưu Hắc Ny cũng cảm thấy rất thích Hà Tinh Thần: cô gái này vừa hiểu biết, vừa khéo léo nhưng vẫn khiêm tốn và hào phóng.
Hai người tạm biệt ở ngã tư, Lưu Hắc Ny đi đến nhà dì cô dọc theo con đường này, còn Hà Tinh Thần thì đi lên huyện.
Lưu Hắc Ny nói: "Có thời gian thì tới nhà tôi chơi nhé.'
"Được rồi, khi nào rảnh tôi sẽ đến chơi với cô."
Từ đây đến huyện còn có năm cây số, Hà Tinh Thần đi một mạch đến đó.
Sau khi hỏi han dò đường một hồi, cuối cùng cô đã đến được Nhà máy Phân bón số 1. Nhà máy phân bón hóa học năm ở phía đông của huyện, chiếm một diện tích không nhỏ, ngoài cửa có lính gác, người lạ không được tùy tiện ra vào.
Hà Tinh Thần nán lại ở cửa một lúc, đang tính gân người bảo vệ. Lại nhìn thấy một dì béo đang loay hoay xách hai rổ đồ ăn tiến về phía nhà máy.
Trong đầu cô ngay lập tức xuất hiện một ý tưởng, cô nhiệt tình đi tới hỗ trợ: "Dì ơi, dì mua nhiều rau thế ạ? Để cháu giúp dì xách nhé!"
Dì béo chỉ cười cười nói: "Không không, dì vẫn có thể tự xách được."
Hà Tinh Thần biểu hiện chân thành: "Dì ơi, để cháu giúp dì. Bà nội từ nhỏ đã dạy cháu phải giúp đỡ, kính già thương trẻ. Nếu bà nội biết cháu không nghe lời, bà phát hiện ra sẽ mắng cháu mất."
Dì cười: Cô bé, cháu thật nhiệt tình. Bà nội của cháu là một người bà tốt." Vừa nói vừa đưa cho Hà Tinh Thần một chiếc giỏ nhẹ hơn, Hà Tinh Thân đương nhiên cũng theo dì vào nhà máy phân bón.
Người bảo vệ ở nhà máy phân bón cũng không hỏi một câu nào.
Sau khi vào nhà máy phân bón, dì liếc nhìn Hà Tinh Thân: "Cô bé, cháu là người học việc mới phải không?”
Hà Tinh Thân không chút giấu giếm, nói sự thật: "Cháu tên là Hà Tinh Thân, cháu là người trong đội thanh niên tri thức của tỉnh ở trong đại đội Thanh Sơn của xã Thanh Hà. Đại đội của chúng cháu năm ngoái đã khai hoang một vùng mới, nhưng không có đủ phân bón. Dân làng lo lắng quá, cháu cũng cảm thấy sốt ruột nên đến nhà máy phân bón xem thử”.
Dì béo cảm thấy buồn cười, thì ra cô bé này có lòng riêng, làm mình tưởng cô bé ấy là công nhân mới tới nhà máy.
Nhưng dì béo cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy cô bé này chân thành và rất nhiệt tình.
Dì ngậm ngùi nói: "Đồng chí Tiểu Hà, dù là phân bón hóa học, nhưng sản phẩm này việc tiêu thụ là do quốc gia thống nhất, bán bao nhiêu đều có quy định cụ thể, dì muốn giúp cháu cũng không giúp được. Sắp đến nhà của dì rồi, cháu vào ngồi chơi uống miếng nước."
Hà Tinh Thần uyển chuyển từ chối: "Dạ thôi dì ạ, cháu còn muốn đi hỏi người phụ trách liên quan."
Thấy cô từ chối, dì cũng thôi không thuyết phục nữa, nhưng không đành lòng nên vẫn nói: "Nhân tiện, ông già nhà dì là quản lý kho hàng, cháu có thể hỏi ông ấy"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận