- Trang Chủ
- Trùng sinh
- Thập Niên 70: Dù Cách Xa Ngàn Dặm, Nhân Duyên Vẫn Gắn Kết Bởi Một Sợi Tơ (Dịch)
- Chương 9: Chị Tôi Bị Ngáo Ngơ
Điền Tâm hoàn toàn không hay biết sự lo lắng của Điền Mật, vẫn ngủ rất yên ổn.
Vì lo lắng cho chị, lại bị gió thổi lạnh đến tay chân buốt giá, cơ thể Điền Mật mãi vẫn không ấm lên.
Thể chất của cô hơi hàn.
Tay lạnh quanh năm, vào mùa này càng lạnh hơn.
Tuy đã quen với tình trạng này, nhưng Điền Mật cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Cô đưa đôi tay lạnh buốt của mình chạm vào người Điền Tâm, mong rằng chị có thể tỉnh lại.
Khác với cô, cơ thể của Điền Tâm rất khỏe mạnh.
Hồi còn nhỏ, hai chị em thường ngủ cùng một cái chăn, điều Điền Tâm sợ nhất chính là đôi tay nhỏ sắp đông cứng của Điền Mật.
Lúc đó, nếu Điền Mật nhân lúc chị không chú ý, đột nhiên đưa tay hoặc chân lạnh ngắt chạm vào, cho dù đang ngủ say, Điền Tâm cũng sẽ bật dậy vì bị lạnh giật mình.
Có lần, vì quá sợ cái lạnh của em gái, Điền Tâm khóc lóc bỏ chạy đến giường ba mẹ, vừa khóc vừa nói sẽ không bao giờ ngủ cùng Điền Mật nữa.
Nếu Thu Hà buộc hai chị em ngủ chung, cô sẽ đánh Điền Mật.
Cũng giống như Điền Mật, Điền Tâm tuy không xấu tính, nhưng nếu Thu Hà không giải quyết thỏa đáng, chờ khi em ngủ rồi, cô thực sự sẽ cấu Điền Mật vài cái.
Vì chuyện đó, Thu Hà từng trằn trọc mất ngủ mấy đêm liền.
Nhà Điền Mật không lớn, chỉ là căn nhà ngang, tổng diện tích phòng vỏn vẹn 40m², gồm một phòng khách và một phòng ngủ nhỏ, vốn đã không rộng rãi, lại còn phải chia cho sáu người trong nhà, càng thêm chật chội.
Vì thương con, vợ chồng Thu Hà và Điền Đại Ngưu nhường phòng ngủ lại cho bốn đứa trẻ.
Phòng ngủ được chia làm hai nửa, một nửa cho chị em Điền Mật, nửa còn lại là chỗ ngủ của anh em Điền Đại Tráng.
Hai vợ chồng già thì ngủ ngoài phòng khách, chỉ kê ván gỗ làm giường.
Ban ngày, để có chỗ ăn cơm uống nước, giường phải được cất đi.
Cửa phòng khách lại không kín, không giữ được hơi ấm.
Khi ấy, Điền Tâm mới hai ba tuổi, ngủ ở phòng khách không chỉ dễ bị cảm lạnh, mà còn cực kỳ bất tiện.
Thu Hà và Điền Đại Ngưu dỗ dành thế nào cũng không được, cuối cùng đành gắng gượng tích góp ít tiền, xây thêm phòng cho bốn đứa trẻ.
Từ khi được chia giường riêng, Điền Tâm mới chịu ngủ yên.
Nhưng Điền Mật vì nằm một mình, chăn mãi không ấm lên, nên cũng khó ngủ.
Về sau, ông nội tìm được một phương thuốc dân gian, Điền Mật kiên trì uống hơn nửa năm, mới có thể ngủ ngon trở lại.
Nhớ lại những chuyện thời thơ ấu, Điền Mật giơ đôi tay lạnh buốt lên, xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo như trẻ con của chị.
“Chị ơi, mau tỉnh lại đi. Nếu không, ngày nào em cũng tìm chị để làm ấm chăn, cho chị biết thế nào là bị đóng băng như em.”
“A! Không cần đâu! Cả người đóng băng chẳng dễ chịu chút nào, chị không muốn đâu!!”
Như thể bị dọa cho phát khiếp, Điền Tâm – người đang ngủ rất yên – bỗng bật dậy ngồi thẳng trên giường, kinh ngạc vì câu nói đùa của em gái.
“Chị tỉnh rồi!!”
Điền Mật vui mừng nhào vào ôm chầm lấy chị, cả người run rẩy vì xúc động.
“Làm em sợ muốn chết. Sao chị lại hôn mê lâu như vậy? Còn chỗ nào thấy khó chịu không? Có cần em gọi bác sĩ đến khám không?”
“A…?”
Điền Tâm ngơ ngác nhìn Điền Mật trước mặt, trong lòng mơ hồ, chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Điền Mật… không phải đã chết rồi sao?
Sao con bé lại xuất hiện ở đầu giường cô?
Chẳng lẽ cô cũng chết rồi?
Cô lén véo đùi mình một cái trong chăn, đau đến suýt bật thành tiếng.
Cơn đau nhói ấy xua tan nỗi bất an trong lòng cô.
May quá, cô vẫn còn sống.
Có lẽ vì cô đã lâu không về nhà, nên hồn phách Điền Tâm mới về báo mộng cho cô chăng?
Không sao, không sao… đây là Điền Mật.
Con bé khi còn sống là người có lòng tốt, chắc chắn sau khi chết cũng không thành quỷ dữ.
Nghe nói, có những linh hồn vì còn tâm nguyện chưa thành nên mới chưa thể đầu thai.
Tâm nguyện lớn nhất đời này của Điền Mật là thi đậu đại học.
Nhưng ba lần thi đều không qua.
Nếu con bé vì thế mà mang oán niệm, biến thành một “thiện quỷ” chưa thể đầu thai cũng không phải không thể.
Nhưng tại sao nó lại tìm đến cô?
Còn nói muốn đưa cô đi bệnh viện?
Chẳng lẽ… Điền Mật muốn nhờ cô thay mình đi thi đại học?
Chuyện này… khó đấy.
Cô không thích học hành.
“Tiểu Mật à, hay là chị đốt cho em ít sách vở nhé, em về âm phủ học đại học cũng được mà. Chị thực sự không có khiếu học hành, em tha cho chị đi. Chị không muốn làm bác sĩ đâu. Em phù hộ cho chị lấy được người giàu có, làm một quý phu nhân thôi. Làm ơn, nha, làm ơn mà…”
Điền Tâm thành kính nhìn Điền Mật, chắp tay cầu nguyện.
Làm người không thẹn với lòng, thì không sợ ma quỷ gõ cửa.
Tuy rằng sự xuất hiện đột ngột của “quỷ” Điền Mật có chút dọa người, nhưng nghĩ đến tình cảm gắn bó giữa hai chị em bao năm qua, Điền Tâm chưa từng làm gì có lỗi với em, nên cô dần dần bình tĩnh lại.
“Thiên linh linh, địa linh linh, Tiểu Mật nhà ta mau hiển linh.
Tiểu Mật phù hộ, Tiểu Mật phù hộ!
Hạnh phúc cả đời của chị, giờ hoàn toàn nhờ vào em đó!”
Chắp tay trước ngực, Điền Tâm nhắm mắt lại, nghiêm túc khẩn cầu.
Trải qua hai mối tình tan vỡ, giờ đây cô vô cùng cần một lực lượng thần bí để soi sáng con đường tình duyên.
“Làm ơn đi mà… Tiểu Mật phù hộ chị đừng gặp thêm tên đàn ông cặn bã lạnh lùng nào như Giản Hoài nữa.
Làm ơn, làm ơn…
Chị muốn gặp một người vừa giàu có, vừa biết quan tâm, lại đẹp trai, còn phải lãng mạn nữa! Làm ơn! Giúp chị thực hiện tâm nguyện này đi!”
“Làm ơn! Làm ơn!! Chị cầu xin em đấy!”
“A…?!”
Điền Mật – người đang còn chìm trong niềm vui mừng vì chị đã tỉnh lại – thoáng chốc hóa đá.
Cô không hiểu sao Điền Tâm lại lẩm bẩm nói mấy lời gì kỳ lạ như vậy.
“Chị… chị không sao chứ?”
Điền Mật bị dáng vẻ lẩm bẩm thành kính của chị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, tay chân càng lạnh hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận