Một chuyện khó hiểu cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Tần Phong, làm thế nào cũng không hiểu nổi.
Mà kẻ biết ẩn tình là Nhị Minh sau khi nói vậy rồi là câm như hến, mặc cho Tần Phong đánh cỡ nào cũng không hé ra nửa chữ nữa.
Tần Phong quẳng Nhị Minh sắp bị đánh cho gần chết sang một bên, dứt khoát ôm laptop rời khỏi phòng.
Lúc đẩy cửa phòng ra đã thấy một người đang đứng im ở đó, không biết đã đứng từ bao giờ.
“…”
Tần Phong đột nhiên thấy Lâm Vãn, nhất thời không biết nói gì, hình ảnh vừa rồi gây chấn động quá mạnh còn đang văng vẳng trong đầu, vẻ mặt ứa nước mắt của Mặt Dưa, chật vật không chịu nổi tương phản với hình ảnh quý công tử tây trang nhã nhặn đang đứng trước mặt, khiến hắn cảm thấy như bị rối loạn thời gian.
Lâm Vãn nhìn laptop Tần Phong kẹp trong tay, giơ ra một tay ý bảo đưa cho y. Tần Phong cứng rắn nắm chặt không chịu đưa laptop ra.
“Cậu cũng đã biết tôi thấy rồi? Tốt lắm, cậu giải thích xem video trong laptop này rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Vãn khẽ chớp mắt, cũng không chịu nghe lời hắn: “Tần Phong, anh vô cớ tấn công Vương Minh Hạo. Theo lẽ mà nói, tôi nên giao anh cho cảnh sát xử lý. Thế nhưng niệm tình chúng ta là chỗ quen biết cũ, tôi sẽ không truy cứu. Anh để laptop lại rồi đi đi.”
Tần Phong thất vọng, trừng mắt tỏ vẻ sẽ không chịu đi. Lâm Vãn thở dài, đẩy hắn ra rồi đi vào phòng, nhìn Nhị Minh đang nằm trên mặt đất, quay người nói: “Cho tôi xem đoạn video đó.”
Thấy Lâm Vãn không định trốn tránh nữa, Tần Phong đóng cửa phòng, mở laptop để trên bàn.
Lâm Vãn thành thạo mà mở laptop, rất nhanh đã tìm thấy video. Khi mở đoạn video phóng to trên màn hình, trong phòng ngoài tiếng kêu thảm thiết trên máy tính ra thì không còn tiếng động nào khác nữa.
Bởi vì quay lưng lại, Tần Phong không nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vãn lúc này như thế nào. Nhưng bả vai lập tức cứng đơ lại đã bán đứng tâm trạng của y.
Video vẫn còn một nửa nhưng Lâm Vãn đã tắt cửa sổ chiếu, sau đó xóa bỏ folder. Sau khi làm xong hết thảy, y cầm laptop ném mạnh về phía thằng xui xẻo đang nằm trên mặt đất, laptop lập tức vỡ tan tành.
Nhị Minh bị đập trúng đầu, lại chỉ có thể phát ra tiếng tru tréo yếu ớt.
“Mày lại còn giữ video lại! Còn lén giấu gì nữa hả?” nếu như không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Mặt Dưa, thì nghe giọng cứ tưởng như đang nói chuyện bình thường.
“Tiểu…Tiểu Vãn, xin lỗi, anh chỉ giữ lại nó không có ý đồ gì, đó là bước ngoặt của chúng ta…Anh giữ nó chỉ để làm kỉ niệm thôi.”
Lâm Vãn còn chưa giải hận, lấy cái ghế gần đó ném tới Nhị Minh.
Tuy rằng bị Lâm Vãn nổi điên dọa ngốc, nhưng Tần Phong vẫn còn nhanh tay ngăn Lâm Vãn lại.
Nhìn hắn ra tay đánh người khác độc ác thế thôi chứ thực ra hăn ra tay rất có chừng mực. Nếu Lâm Vãn mà đập ghế xuống nữa thì không đập chết người mới lạ, huống chi bây giờ hắn chỉ muốn biết chuyện trong video đó rốt cuộc là thế nào.
Chặn lại vài cái không hữu dụng, Tần Phong ôm chặt lấy Lâm Vãn lại.
Lâm Vãn thở dài ra mấy hơi, nói: “Tôi không sao rồi, anh buông ra!” Tần Phong thấy Mặt Dưa đã có thể khống chế cảm xúc của mình rồi mới từ từ buông tay.
Lâm Vãn lấy di động ra gọi cho thuộc hạ dặn dò hắn đưa Nhị Minh tới bệnh viện, sau đó nói với Tần Phong: “Không phải anh muốn biết ư? Được, tôi nói hết cho anh biết.”
Nói xong, Lâm Vãn ngồn xuống sô pha, lấy ấm trà sứ thanh hoa trên bàn pha cho mình một ly, bày ra điệu bộ kể chuyện xưa.
Nhưng Tần Phong cũng không muốn y tự mình kể, đó là chuyện cũ hết sức đau đớn, thấy rõ như ban ngày.
“Phải kể từ đâu nhỉ? Chắc phải nói từ khi còn ở năm thứ 4 tiểu học, khi đó tôi thường nghĩ, nếu như cha mình không thường xuyên chuyển công tác, nếu như tôi không chuyển trường thì sẽ thế nào? Đáng tiếc, tất cả dường như đã được âm thầm sắp xếp hết rồi, tôi chuyển trường còn vô tình ngồi trúng chỗ anh, thế là chúng ta đánh nhau rồi thành bạn.”
Lâm Vãn như đang kể chuyện rất xa xôi, nhưng Tần Phong cũng không xen ngang vào. Nghe Lâm Vãn giả thiết “nếu như”, trong lòng hắn lại cảm thấy có lỗi.
“Tôi đã từng cho rằng: gặp anh là điều hạnh phúc nhất cuộc đời. Mỗi lần nhìn anh đánh mấy thằng bại hoại ăn hiếp tôi thì tôi đều kích động ảo tưởng, tưởng tượng mình là đại hiệp trừ gian diệt ác, có thể cứu anh trong lúc gian khó.”
“Sau này lại phát hiện tôi thích anh, là loại yêu thích chứa đựng dục vọng ấy. Từ đó mong muốn ấy càng mãnh liệt, sau đó thì cơ hội cho nó thể hiện đã đến.”
“Tần Phong, anh có còn nhớ bữa cơm chúng ta ăn với anh em họ Vương không?”
“Lần nào?” Chuyện này cũng làm khó Tần Phong rồi, trí nhớ của hắn không tốt, cũng khó mà nhỡ rõ bữa cơm từ mấy năm trước.
“Chính là buổi có Vương Nhị Minh ở dưới bàn dê xồm tôi, sau đó tôi lật bàn ấy.”
Tần Phong thoáng nhớ ra, lần đó có thể nói là một cơ hội hợp tác với Vương lão đại.
“Thực ra hôm đó, Nhị Minh theo sát tôi, theo tôi nói nhỏ rất lâu. Gã bảo gì ấy nhỉ : “Em đừng theo thằng họ Tần nữa, hắn mơ tưởng áp đảo đại ca của anh, sớm muộn gì cũng đi đời!” Chính là câu này khiến lòng tôi hốt hoảng, tôi biết Nhị Minh tuy là một thằng khốn, nhưng sẽ không vô cớ đi nói với tôi câu này.”
“Sau khi quay về trường học, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Tôi luôn cảm thấy anh gặp nguy hiểm, tôi muốn biết vấn đề ở chỗ nào, biết được nguy cơ mới có thể cứu anh khỏi khốn cảnh.”
“Vậy nên sau đó, tôi quyết định bỏ dở việc học, đi theo bên cạnh anh dốc lòng giúp đỡ anh.”
Nghe thế, Tần Phong không nhin được muốn nói chen vào, thế nhưng Lâm Vãn lại lấy tay ra hiệu không cho hắn nói.
“Thời gian đó, anh và con gái của Cao Bác đang qua lại, mà tôi cũng luôn vô tình hay cố ý theo sát Nhị Minh. Từ miệng của hắn, tôi biết anh đã rơi vào cái bẫy của Vương lão đại. Anh tưởng rằng Cao Bác thực sự sẽ gả con gái cho anh ư? Đừng nói con gái hắn chưa sinh con, cho dù sinh rồi thì chữ “lợi” vẫn cao hơn hẳn, một đứa cháu thì đã là cái thá gì?”
“Anh chính là bị Vương lão đại và lão Trịnh đâm cho một dao. Con dao dù có sắc bén thế nào thì đưa vô lò rèn cũng đi tong. Nhưng Cao Bác còn thâm hiểm hắn, hắn dùng một đứa con gái phóng túng, đổi lấy một nửa thị trường vận tải, cớ sao lại không alfm? Huống chi hắn đã sớm kí hiệp định với Vương lão đại, lợi nhuận chia đều. Cây đại thụ là hắn đâu có dễ để cho Tần Phong anh hóng mát.”
“Vương lão đại, lão Trịnh, Cao Bác, ba người ngày là ba cái chân vạc, hỗ trợ cho nhau. Còn anh chỉ là một món lợi để bọn họ cân bằng lợi ích cho nhau.”
“Nhất là Vương lão đại, hắn đã có ý giết anh nữa. Nếu anh không biết điều thu liễm lại, hắn sẽ không tha cho đối thủ của mình, để nó trở nên ngày càng mạnh được.”
“Còn anh và Cương Tử lại tự cho mình là đúng, tưởng mình thông minh mà đắc chí. Tôi muốn khuyên các anh, nhưng anh sẽ nghe tôi sao? Anh chỉ cho rằng tôi là một thằng biến thái thích đàn ông, muốn ngăn cản hôn lễ của anh nên ăn nói hàm hồ thôi.”
“Vì vậy tôi đành nghĩ ra một biện pháp – tống anh vào nhà lao.”
“Như vậy thì anh sẽ được an toàn, còn tôi ở ngoài chống đỡ phong ba, làm một anh hùng đại hiệp, đã đến lúc tôi bảo vệ được cho anh!”
“Đáng tiếc là một hiệp sĩ không được học những thứ ấy trong sách vở, tài nghệ chưa tinh thông như tôi thì sẽ có hậu quả…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận