Lệ Giang mang cảm giác như một giấc mộng không thể chạm đến.
Khi tỉnh mộng, sẽ phải đối diện với cuộc đời u tối. Lúc Tần Phong tỉnh dậy đã không thấy Lâm Vãn đâu. Tên nhóc này chẳng lẽ chỉ tìm tới đòi chịch xong là xách quần đi mất?
Tần Phong không hiểu sao lại bực mình, nằm ngây người trên gường. Lúc quay đầu sang thì thấy bên cạnh có một phong thư, trong đó có giấy tờ nhượng quyền và một cái chìa khóa.
Trên giấy tờ nhượng quyền ghi về một xưởng lắp ráp xe ô tô, tên nghe rất quen, là một chuỗi xưởng đều có chi nhánh ở khắp mọi nơi trên đất nước. Mà tên pháp nhân sở hữu bỗng biến thành tên Tần Phong.
Rốt cuộc Lâm Vãn muốn làm gì?
Không để cho hắn thắc mắc được bao lâu, Cương Tử đã mang theo luật sư tới tìm Tần Phong.
Hóa ra lúc đầu Lâm Vãn mua xưởng lắp rắp xe cho Tần Phong, còn chiếc chìa khóa kia là của căn biệt thự ở phía nam thành phố.
Lâm Vãn hết dùng sắc thì tới dùng tiền bạc mê hoặc, đây là muốn giăng cái bẫy thế nào? Tần Phong quăng văn kiện luật sư mang tới xuống đất: “Mang mấy thứ này về đi, nói cho ông chủ của các người là tao không thiếu ăn!”
Cương Tử nhặt văn kiện trên đất lên, nói: “Tự mày giao cho y đi, có điều cũng không dễ đâu, bây giờ Lâm Vãn hẳn là sắp vào tù rồi.”
Lòng Tần Phong chùn xuống, hắn bị lửa giận với Lâm Vãn làm cho quên mất vụ cuốn sổ kia. Ra tay một lần bất thành rồi nên bây giờ hẳn tên nhóc Trì Dã kia đã cẩn thận hơn.
Trong lòng lo lắng, Tần Phong dùng cái tay đang bị thương mà vụng về rút ra một điếu thuốc lá, hút mạnh hai hơi.
“Cương Tử, mày mang đồ về. Tên nhóc Lâm Vãn kia tuy sống không ngay thẳng, nhưng tao cũng không để nó phải vào tủ.”
Cương Tử và luật sư sau khi bàn bạc vài câu rồi luật sư rời đi.
Chờ đến khi luật sư đóng cửa lại, Cương Tử quay người lại nói với Tần Phong: “Tần Phong, nghe tao nói một câu, vụ này mày đừng nhúng tay nữa. Thành hay bại cũng không biết. Hơn nữa, Lâm Vãn là người có chủ ý, y nhất định đã chuẩn bị đường lui cho mình. Mấy thứ Lâm Vãn đưa cho mày cũng là thứ mày nên có. Năm đó nếu không phải vào tù thì hẳn mày cũng có từng ấy gia sản. Ngày mai mày hãy tới thành phố G đi, ở nơi đó mà bắt đầu cuộc sống mới, Lâm Vãn sẽ không quấy rầy mày nữa.”
Mặc dù vì tốt cho hắn nhưng Tần Phong càng nghe càng bực mình. Thằng chết nhát Nhị Minh còn ở lại bên Lâm Vãn, trong khi hắn cũng có thể ra sức giúp mà lại như cô vợ bé bị đày đi nơi xa. Nếu ở thời cổ đại mà nói thì y đúng là thằng hôn quân ngu đần.”
Nhưng nghĩ tới thằng hồ ly tinh Vương Nhị Minh là thấy điên máu hà.
Tần Phong bị gã tính kế hại tiền mất tật mang, làm sao hắn nuốt trôi được cục tức này. Hắn muốn tìm Vương Nhị Minh tính sổ mới được.
Vương Minh Hạo ở chung khách sạn với Lâm Vãn, ngay cả phòng cũng sát cạnh nhau, đúng là gian tình lồ lộ.
Nửa đêm, Tần Phong thuê xe tới khách sạn, tới dưới sảnh, Tần Phong dùng điện thoại gọi cho Lâm Vãn, sau 2 hồi chuông thì có người bắt máy. Nghe thấy đúng là giọng Lâm Vãn, Tần Phong tắt điện thoại, sau đó gọi cho Nhị Minh, cũng có người bắt máy liền.
Được, xem ra hôm nay Lâm Vãn không lâm hạnh thằng quỷ Nhị Minh.
Hắn đi qua WC, nhân lúc không có ai, hắn thay áo quần nhân viên, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ phía trước.
Tới trước cửa phong Nhị Minh, Tần Phong nhấn chuông, cúi đầu giả vờ kiểm tra gì trên xe.
Trong phòng vang ra giọng của Nhị Minh: “Ai đó?”
“Đưa khăn tắm và ra giường đây!” Tần Phong hạ thấp giọng nói.
“Tôi không gọi, cậu đưa nhầm rồi.”
“Là vị ở phòng kế bên gọi điện mang tới đó.”
“…Lâm tiên sinh gọi?”
Nghe tới đó, cửa được mở ra, Tần Phong nhân cơ hội đẩy mạnh xe đẩy, tông Nhị Minh ngã xuống đất, sau đó đóng cửa lại. Không đợi Nhị Minh la lên đã đánh một đấm tới, Nhị Minh không kịp chống cự đã bị đánh cho không cử động nổi.
Tần Phong kéo Nhị Minh tới phòng khách, lấy ra gường quấn gã thành cái bánh tét.
Nhị Minh tức quá hóa cuồng, oán hận nói: “Mẹ nó, mày muốn làm gì?”
“Làm chết mày đó, cái đồ không ra nam nữ! Dám chơi xấu ông mày, mày chán sống rồi!” Tần Phong cho mấy cái tát rồi vừa chửi vừa đá.
Đang đánh hăng, trong lúc vô ý hắn ngước đầu lên nhìn vào màn hình laptop kế bên vách tường.
Tần Phong không khỏi dừng ngại, mắt trợn tròn càng lúc càng lớn.
Trên màn hình chiếu một đoạn video, dễ thấy là ban nãy Nhị Minh đang thưởng thức dang dở.
Trên màn hình lớn chiếu rõ gương mặt trắng bệch của Lâm Vãn, bị trói trên một chiếc ghế.
Một người đàn ông cầm kim tiêm, tiêm vào trong cơ thể y thứ gì đó, còn Lâm Vãn thì đang há miệng giãy dụa nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Một lá sau, Lâm Vãn dường như phải chịu đựng đau đớn cực đại, cả người co quắp, vẻ mặt đau đớn như bị xe cán qua.
Một giọng nam trầm thấp xuất hiện trong video: “Với heroin nguyên chất thế này, Lâm công tử có chịu nổi không? Có muốn càng high hơn nữa không?”
Còn Lâm Vãn đã như người chết dở, cả người đầm đìa mô hôi. Lúc này miệng y rốt cuộc mới phát ra tiếng, loáng thoáng nghe ra là “Phong”.
Tiếng kêu nhỏ như tiếng ve thế mà nghe vào trong tai Tần Phong lại có cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, hắn thậm chí còn có xúc động muốn đập nát màn hình, cứu Mặt Dưa ra.
Hắn dùng một tay kéo Nhị Minh từ trên mặt đất lên, nắm tóc gã kéo mặt gã nhìn thẳng vào màn hình.
“Mẹ nó, đây là chuyện gì hả?”
Nhị Minh cố gắng mở cặp mắt xưng tím lên, bắt đầu cười một cách quái dị “Ha ha” một tiếng: “Chuyện gì à? Chưa từng thấy nuôi người thử thuốc sao?”
Tần Phong nắm chặt tóc Nhị Minh, hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Mắt Nhị Minh nhìn chằm chằm vào màn hnhf, hơi si dại nói: “Tiểu Vãn đúng là đẹp, ngay cả bộ dạng thống khổ cũng mê người như thế.”
Trong lòng hắn uất hận cực kì, tay tăng sức lôi tóc Nhị Minh: “Nói mau, là ai làm?”
Nhị Minh rên thảm như soi tru, nói: “Tần Phong, bây giờ mày ra vẻ đại hiệp quái gì? Đm mày! Lâm Vãn thành ra như thế mày không đành lòng nhìn đúng không? Tất cả là tại mày hại hết, biết không hả? Kẻ đáng bị trói, bị tiêm thuốc trong này là mày! Là mày đó đồ khốn kiếp!”
Theo hình ảnh trong video, hẳn là lúc vừa chịu dằn vặt xong, trong đó Lâm Vãn đang túm nhúm tóc màu hạt dẻ trên đầu. Cái đó là lúc đi Lệ Giang, khi đi ngang một tiệm cắt tóc, y chơi lớn mà nhuộm ra. Khi ấy Tần Phong còn cười nhạo Lâm Vãn có muột nhúm tóc vàng hệt như cái lá trên đầu.
Tại sao lại là vì hắn? Đầu óc Tần Phong rối thành mớ bùi nhùi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận