Mấy ngày sau đó, Lâm Vãn vẫn luôn canh bên gường bệnh, chiếu cố Tần Phong.
Về chuyện những sát thủ xả súng kia, Tần Phong vẫn không yên lòng, khi hỏi Lâm Vãn thì y chỉ bảo qua loa là sẽ xử lý, sau này sẽ không còn chuyện tương tự xảy ra. Nhưng phàm là người đã ở trên giang hồ lăn lộn đều hiểu rõ, thù oán chỉ có thể càng kết càng lớn, hoàn toàn không thể tự động biến mất được.
Nếu đối phương đã dám dùng cách kịch liệt như vậy, có thể thấy rõ họ đã có quyết tâm giết người bằng được. Trong lòng Tần Phong rất lo cho Lâm Vãn.
Cho nên sau khi vết thương đã khỏi, Tần Phong bảo với Lâm Vãn muốn tìm một công việc làm bên cạnh y. Lúc nói lời này, Tần Phong đang ôm laptop lên mạng.
Lúc trước vì để thuận tiện chăm sóc Tần Phong, hai người vẫn luôn cùng ngủ trên gường, nửa đêm nếu Tần Phong muốn đi tiểu đêm thì chỉ cần đẩy đẩy Lâm Vãn một chút, mặc dù ngủ sâu hay nông y đều lập tức thức dậy, lấy bô trong WC ra cho Tần Phong giải quyết.
Lúc đầu Tần Phong còn không thích ứng được, nhưng người ta lấy cái ấy ấy của hắn ra rất chuyên nghiệp, y như móc một cái vòi nước ra thôi, không hề có cử chỉ gì mờ ám nhục dục, nên hắn cũng không thể làm mình làm mẩy được.
Bây giờ thương thế Tần Phong tốt lên rồi, thế nhưng Lâm Vãn cũng không có ý dời gường.
“Anh muốn làm công việc gì?” Lâm Vãn vừa gõ bàn phím vừa hỏi.
“Không cần gì khác, cho tôi làm tài xế của câu là được!”
Nghe lời này, Lâm Vãn từ từ ngẩng đầu, mắt kính dưới ánh đèn bị chóa sáng, làm cho người khác không thấy rõ ánh mắt y.
Người luôn vô tư lự như Tần Phong lúc này lại có cảm giác thấp thỏm bất an, phải biết là từ nhỏ tới lớn Mặt Dưa đều là tùy tùng của hắn, bây giờ lại đảo lộn lại, bản thân hắn càng ngày càng bết bát, giờ đảo thành hắn làm tùy tùng cho Lâm Vãn rồi.
Nếu nói lòng không ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc là nói dói, có điều chỉ có làm tài xế theo Lâm Vãn thì mới có thể bảo vệ y an toàn.
Còn tên họ Lâm nếu còn không biết tốt xấu mà đùa cợt hắn, thì khó tránh khỏi chuyện hắn sẽ đánh cho một quyền, phá luôn không khí.
“Được”
Lâm Vãn chỉ nói một chữ rồi cúi đầu xem máy tính tiếp. Tần Phong không ngờ Lâm Vãn dễ đáp ứng như vậy, nhất thời hắn ngây ngẩn cả người.
Mặc dù hắn là muốn bảo vệ an toàn cho y, nhưng tên nhóc thối này lại hững hờ đáp ứng luôn, éo có cảm động gì sất, đúng là khiến người ta bực bội.
Lâm Vãn ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Tần Phong đang nhíu mày, trừng mắt. Y không nhịn được mà “phì” bật cười.
Tần Phong đúng là ích kỷ ra mặt như vậy, muốn hắn đối tốt với ai thật không dễ, ít nhất cũng phải dùng tâm báo đáp.
Vị Tần ca đây chỉ nỗ lực, liều mạng khoe khoang, muốn người khác khen ngợi hắn mà chả thèm nghĩ xem điệu đó có thực sự tốt cho người khác hay người ta có cần thế không.
Suy cho cùng, Tần Phong rất giống chú Tần, đều không biết cách yêu người khác sao cho đúng.
Bởi vậy yêu Tần Phong thực sự không phải lựa chọn của một người thông minh.
Tuy nghĩ vậy, nhưng lòng vẫn không tự chủ được mà sảng khoái bỏ qua. Y kề sát tới khuôn mặt râu ria của Tần Phong mà hôn lên.
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua râu nhọn, có chút cảm giác đau đau nhói nhói như kim chít, sau đó lại liếm mạnh qua. Thân thể Tần Phong hơi cứng lại chút, cũng không đẩy Lâm Vãn ra.
Hai người quấn vào một chỗ, mới đầu chỉ là chơi đá lưỡi, sau đó bắt đầu táy máy tay chân, làm thứ trong quần ngủ đông đã lâu cũng rục rịch lại.
Chờ tới khi 2 con ‘rắn’ gặp mặt nhau, vui vẻ phấn khởi quá nên đều dựng thẳng sống lưng lại.
Tần Phong thừa lúc đầu lưỡi hơi rảnh ra tí, thở hổn hển nói: “Nói trước, anh phải ở trên!”
Vì khuất sáng, hắn không thấy rõ vẻ mặt Lâm Vãn, chỉ cảm giác được Lâm Vãn dừng một chút, rồi phía dưới xìu xuống.
“Anh mới lành vết thương, không nên miễng cưỡng gắng sức!”
Bảo nằm dưới thì nằm dưới đi, còn quăng một câu không nặng không nhẹ như thế!
Tần Phong tức giận: “Ông đây có thể lái xe thì cũng ‘lái’ người được! Lằng nhằng cái gì chứ!”
Lâm Vãn chỉ kẹp lấy eo Tần Phong, ánh mắt ướt át, thở dốc, nói: “Nhớ khuếch trương lâu chút, nên xài nhiều dầu bôi trơn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận