Cương Tử nhìn bóng dáng lảo đảo của Tần Phong, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Khi hắn lại trở lại biệt thự, Lâm Vãn đã băng bó tốt miệng vết thương, đang ở trong thư phòng xem xét công văn tới lui.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Vãn cũng không ngẩng đầu lên,hỏi: “Anh sao lại về sớm như vậy? Chuyện địa bàn ven biển đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Cậu đừng giận Tần Phong, tính hắn chính là như vậy. . . . . . Tay cậu không sao chứ?”
Lâm Vãn lần này lại ngẩng đầu, cười nói: “Ai hỏi anh về hắn đâu, tôi đang hỏi chuyện ven biển thế nào?”
Nhìn thấy Lâm Vãn cười, trong lòng Cương Tử không hiểu sao có chút bối rối.
Hiện tại Lâm Vãn đã không còn là cậu nhóc trốn nhà tới gara ở nhờ. Qua vài năm hành sự, y đã đạp một đống kẻ tính kế y không thành trở thành hài cốt, đã sắp leo lên đỉnh cao danh lợi quyền lực.
Tuy rằng không được người nhà thừa nhận, nhưng y có thể lợi dụng gì thì cũng lợi dụng hết thảy, cố gắng khai thác toàn bộ tài nguyên của mình.
Thật đúng với câu nói kia: “Không sợ lưu manh ác bá, chỉ sợ lưu manh có văn hóa”.
Bây giờ, Lâm Vãn không lãng phí sự thông minh của mình, vài năm qua, hiện tại y chỉ cần dậm chân một cái là có thể mang tới một đám ‘thổ địa’ từ khắp nơi đến tiến cống.
Nhưng Lâm Vãn cũng không vui, người khác chỉ biết Lâm công tử bề ngoài sạch sẽ gọn gàng, Cương Tử lại cảm thấy cả người Lâm Vãn đã đầy chỗ hư hỏng, sinh ra đủ sự phá hoại, chính bản thân y đã là một khối u ác tính.
“Chuyện ven biển vốn không quá thuận lợi, nhưng mà may mắn có Trì Viễn Chinh hỗ trợ, coi như thuận lợi, có điều. . . . . .”
“Có điều gì?”
“Chủ nhiệm Phùng có vẻ cũng không muốn chia hoa hồng, ý của hắn là muốn cho con đường làm quan của mình có thể đi được xa hơn chút, muốn mượn ưu thế của chúng ta, dùng đủ phương pháp mở đường cho hắn.”
Lâm Vãn không đáp lời, từ xưa tiền và quyền đã là một nhà. Con người hắn tuy có lòng tham lớn nhưng không phải muốn gì được đó, cần phải đối phó rất nhiều thứ. Hắn muốn mượn mình để leo lên thì trên cổ sẽ phải mang thêm một cọng dây thừng, sao lại không làm chứ?
“Vừa lúc Lân thị sẽ có rất nhiều hạng mục bất động sản khởi động, nghe nói vị trí cục trưởng còn trống đó, mượn lực tặng hắn đi! Dù sao người quen thì chuyện cũng dễ làm.”
Cương Tử lén lút lui đi ra ngoài, bởi vì hắn biết kế tiếp, Lâm Vãn sẽ bắt đầu bận rộn xã giao, trong lúc ăn uống linh đình mà mở rộng quan hệ.
Tên nhóc này sống thế có mệt hay không vậy?
Hạnh phúc thì chắc chắn là đéo có rồi.
Nhìn Lâm Vãn , Cương Tử bỗng nhiên cảm thấy được mình sống tính ra còn tốt chán. Tuy rằng hiện tại làm chó săn, giúp người khác bỏ trốn, kê đơn, gây chuyện ngáng chân, nhưng tiền cũng không ít.
Lăn lộn nửa đời đã có được vợ xinh đẹp, con trai con gái đầy đủ cả.
Trái lại Lâm Vãn, đứa nhỏ này vốn mong manh yếu ớt, thích đàn ông thì thôi đi, còn không có mắt nhìn người, đi thích phải một thằng nhóc xấu xa, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Kết quả có cha mà không thể nhận, có nhà mà không thể về. Khụ, nghĩ lại mới thấy Lâm Vãn thực sự đáng thương.
Sau khi so sánh, Cương Tử thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, định sẽ đi ăn cơm với vợ nhỏ.
Mà Lâm Vãn vẫn đứng trong văn phòng, lấy tay chạm nhẹ lên vết thương trong lòng bàn, nụ cười trên mặt lại càng u ám hơn. . . . . .
Cũng không biết có phải một đũa này đả thông tâm mạch Lâm Vãn hay không, mà những ngày kế tiếp Lâm công tử cũng không so đo với kẻ mới ra tù đang sống tạm bợ kia nữa.
Mỗi ngày qua lại giữa hai thành phố, vốn chẳng rảnh đi tìm tra nam Tần Phong. Cương Tử đoán không ra trong lòng Lâm Vãn nghĩ cái gì, trái tim vẫn luôn treo ở cổ họng (đại khái là không yên tâm).
Mua quan bán chức cũng là một nghệ thuật. Lâm Vãn có qua lại với nhiều người quyền thế, tiêu tiền như nước, dùng nhân dân tệ như giấy thường mà phân rải khắp nơi, hôm nay là một khối mĩ ngọc cỡ một nắm nay, ngày mai là văn chương bản gốc.
Khi đã tiếp xúc qua vị trẻ tuổi phong nhã này, ngươi ta sẽ phát hiện, hắn giống như là con sâu trong bụng người, luôn hiểu biết sở thích của ngươi, ôn hòa mà làm thỏa mãn ham muốn sâu bên trong ngươi.
Cứ như vậy, Lâm công tử bất động thanh sắc đã đưa Trì Viễn Chinh cất nhắc tới chức cán bộ cao cấp.
Nhưng mà Cương Tử thấy tiếc đau lòng, nghĩ thầm rằng: Trì Viễn Chinh này đáng giá để đầu tư lớn như vậy không?
Không lâu, cục trưởng Trì mới nhậm chức cũng có qua có lại, sau khi nhậm chức đang chuyển giao khu đất ven biển của chính phủ với giá cho Lâm Vãn.
Không bao lâu, khu đất đo được quy hoạch thành khu du lịch trọng điểm, hấp dẫn nhiều nhà đầu tư tới đây tranh giành đất.
Mà khi bọn họ ùn ùn kéo đến lại phát hiện mảnh đất vàng đã sớm bị một công ty nhỏ vô danh nuốt gần hết rồi.
Công ty nhỏ, tài chính không đủ, sao có thể khai phá khu đất rộng như vậy. Vì thế khu đất vàng hệt như cái bánh ngọt bị cắt thành từng mảnh từng mảnh, chuyển nhượng cho những nhà đầu tư khai phá khác.
Nhưng mà cái bánh ngọt này cũng không phải mục tiêu chính, mà phải là giá cả vàng của nó. Vì vậy số tiền bỏ ra để mua chức chỉ đáng là con tép- không đáng kể. Lâm Vãn chỉ cần dựa vào một ít vốn liếng nhỏ, không đổ máu đổ mồ hôi mà đã đổi lấy số tiền khổng lồ.
Cương Tử không thể không dựng thẳng ngón tay cái.
Tới khi rảnh rỗi, Lâm Vãn đột nhiên thoải mái mở tiệc chiêu đãi thân tín bên người, xem như khao họ vì đã có một đoạn thời gian vất vả.
Tiệc rượu mở tại một nhà hàng khách sạn mới. Lâm Vãn bao cả nhà hàng. Đoàn người ăn nhậu thoải mái.
Dù có cao lương mĩ vị trên bàn, nhưng mấy ai có thể ăn uống tự nhiên trước mặt ông chủ. Những người đi theo Lâm Vãn đều biết, thấy ông chủ nhỏ luôn vui vẻ tươi cười vậy thôi, nhưng đằng sau nụ cười đó che giấu tâm tư gì thì ai cũng không đoán được.
Lâm Vãn cũng nhìn ra mọi người ăn uống không tự nhiên, động đũa mấy cái đã nói no rồi. Cậu tự đứng dậy đi ra hành lang nhà hàng để cho mọi người ăn thoải mái chút.
Lúc đi ngang qua chỗ vui chơi giải trí, phát hiện bên trong còn có mấy máy chơi game kiểu cũ ngày xưa.
Tới quầy mua xu chơi, sau đó bỏ vào máy 1 xu chơi, Lâm Vãn bắt đầu thao túng trò chơi, tiến hành đánh nhau kịch liệt trên game.
Có lẽ là lâu rồi không chơi, Lâm Vãn thao túng quỷ khóc, đóng băng đối thủ không đúng chỗ, bị đối thủ nhảy tới đánh hạ.
“Mẹ nó, mày ngu quá! Đừng trở về quỷ ảnh, dùng chớp miểu sát nó!”
Phía sau không biết từ lúc nào có người đến, nhìn không nổi cậu chơi game vụng về, sốt ruột chỉ cách chơi.
Lâm Vãn làm theo lời hắn nói, quả nhiên thu phục được đối thủ.
“Đó, thấy chưa! Ta nói rồi mà! Nếu vừa rồi cậu lại dùng. . . . . .”
Người phía sau kia đột nhiên im miệng không khoe khoang nữa. Bởi vì hắn đã thấy rõ mặt Lâm Vãn.
“Là mày. . . . . .”
Mà Lâm Vãn cũng thấy rõ người phía sau, người này mặc đồng phục nhân viên phục vụ của khách sạn, còn mang một cái mũ chỏm buồn cười trên đầu, có vẻ đồng phục hơi ngắn vì khi hắn nhấc tay lên còn lộ ra nửa cái bụng.
Lâm Vãn thu ánh mắt, sau đó điều khiển máy bắt đầu trận chiến tiếp theo.
“Sao mày lại đến đây?” Tần Phong lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng chỗ này là hắn xem thông báo tuyển dụng nên chọn làm đại, vừa mới tới có một ngày, Lâm Vãn sao có thể biết nhanh như vậy?
Từ sau khi nghe Cương Tử kể ở buổi nói chuyện kia, trong lòng Tần Phong như đại thụ bị cuồng phong đánh đổ, sự hận thù với Lâm Vãn cũng trở nên có chút không rõ ràng.
Căn nhà kia hắn không nên ở nữa, Tần Phong tính mang chìa khóa trả lại Lâm Vãn, cũng nhận lời mời khách sạn làm nhân viên phục vụ, tuy rằng tiền lương không nhiều lắm, nhưng chỗ ăn chỗ ở, cũng hợp ý Tần Phong.
Kỳ thật nghĩ lại, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Phong đi làm công việc đàng hoàng.
“Đừng hiểu lầm, tôi mời nhân viên bữa tiệc, thật sự không biết anh ở đây.” Lâm Vãn lạnh lùng trả lời.
Bởi vì chỉ chú ý người ta chơi trò chơi, nên Tần Phong không để ý khách là ai, lúc mới thấy là Lâm Vãn thì bất giác nghĩ Mặt Dưa tới đây vì mình.
Nhưng vào lúc Lâm Vãn quay đầu thấy mình, vẻ mặt y kinh ngạc không không thua gì mình, cũng không giống giả vờ.
Nhất là còn bị Lâm Vãn cho ăn phũ, Tần Phong có chút xấu hổ, coi như mình vừa rồi có chút tự mình đa tình.
Trong lúc nhất thời hai người nhìn mặt nhau, không ai nói lời nào. Thời gian trước vẫn còn giương cung bạt kiếm, Tần Phong cân nhắc mình là hán tử quyết không thể cho Lâm Vãn ánh mắt hoà nhã được. Nhưng mắt hắn lại không chủ được mà nhìn tay Lâm Vãn đang điều khiển chơi game.
Ở trên mu bàn tay trắng nõn có một vết sẹo, nổi thịt hồng cho thấy miệng vết thương vừa mới khép lại không lâu.
Tuy Mặt Dưa từng cưỡng bức hắn nhưng một đũa kia của hắn cũng quá ác . Phải biết rằng từ nhỏ Lâm Vãn đã sợ đau, ngày trước vì trị bệnh cà lăm, chỉ một ca phẫu thuật nhỏ mà cả nhà phải tổng động viên y.
Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, đều là hắn có lỗi với Lâm Vãn nhiều hơn một chút.
Vừa định nói chút lời mềm mỏng nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nghẹn lại ở lưỡi, lần trước còn trợn mắt nhìn nhau, dựa vào cái gì mà hắn phải cúi đầu nhận sai trước vậy! Lâm Vãn bị đâm, nhưng phía sau của hắn cũng đâu phải cái lồng sắt, dựa vào cái gì mà y được đâm chứ! Dựa vào cái gì chứ!
Đi không được, ở lại cũng không xong.
Giao chiến trên game một hồi, Lâm Vãn chậm chạp nói: “Chơi một mình không vui, anh cũng tới chơi đi?”
Tần Phong chậm rãi đi đến bên người Lâm Vãn, sau khi bỏ xu vào thì cầm một cái máy điều khiển khác.
Trong game, cô gái Trung Quốc sử dụng nã thử, điên cuồng tấn công đại hán người Nga.
Trò chơi đương nhiên dễ thao tác hơn ngoài đời, tất cả đều được lập trình sẵn, chỉ cần thuần thục sử dụng các nút bấm là có thể vượt qua một ải boss. Sau khi chơi được một chốc, trong không khí giống như có mùi thuốc lá. Hai người giống như về lại hồi ức mười năm trước, sau khi tan học là tới khu trò chơi.
Tần Phong nhìn trộm người bên cạnh, giống như lại nhìn thấy đứa nhóc cao không tới màn hình nên phải nhón nhón chân, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn mình ra chiêu.
Hắn đột nhiên hoài niệm đứa nhóc nói lắp khi xưa, đứa nhỏ dễ thương hồn nhiên kia bây giờ đã đi về đâu?
Khi đang chơi, đứa nhỏ không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra mặt. Nhưng nếu thua, cậu sẽ bểu môi, còn khi thắng thì đôi mắt đen tròn xoe sẽ tỏa sáng.
Đứa nhỏ đó cũng sẽ không bày ra vẻ mặt lạnh lùng với hắn. Ánh mắt y luôn luôn dõi theo phía sau hắn, nhìn thấy hắn cậy mạnh đánh nhau sẽ vừa lo lắng lại vừa hâm mộ.
Đứa nhỏ đó sẽ không. . . . . .
“Pang” một tiếng, Tần Phong bỗng nhiên hung hăng đấm vào máy.
Lâm Vãn nhìn hắn bình thản không gợn sóng, sau đó bình thản nghỉ chơi, xoay người đi ra ngoài.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng y, cổ họng phát ra một câu: “Lâm Vãn, chúng ta sao lại thành ra thế này?”
Lâm Vãn dừng bước, nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì tôi và anh đều đã trưởng thành.”
Tần Phong lại nghĩ vẫn có thể không thay đổi.
Lâm Vãn không đi về, y cùng Tần Phong về kí túc xá của hắn. Dùng báo trải ra sàn rồi hai người ngồi ở trên đệm, thoải mái uống rượu đế thơm lừng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận