“Theo cũng khéo ghê nhỉ.”
Kim Sejin vừa đi vừa nghĩ, mắt thì liếc về phía người đàn ông đang lảo đảo bám theo phía sau.
Có hơi tiếc con Sói Nâu mình bỏ lại đằng kia thật, nhưng dù sao thì, với một con sói đói khát đến mức ấy, đem xác về cũng chẳng bán được bao nhiêu. Cùng lắm là nhận được 50 triệu won tiền trợ cấp của chính phủ, chấm hết.
Thà nghĩ đơn giản: hôm nay mình cứu được hai mạng người còn hơn.
Không biết người và sói đã đi bao lâu, cuối cùng lối vào vùng núi cũng hiện ra phía trước. Ở phía xa xa, là một cái biển cảnh báo lớn:
“Từ khu vực này trở vào, quái vật xuất hiện với mật độ cao.”
Xác nhận vị trí xong, Sejin nhẹ nhàng đặt người đàn ông vẫn còn leo lắt hơi thở xuống đất, rồi quay đầu lại.
“Hựp!”
Người bám theo phía sau, phát ra tiếng kêu như nghẹn thở.
Thấy vậy, Sejin tự dưng nổi hứng nghịch dại, bèn làm một trò nhỏ.
-Grrrr…
“ÁÁÁÁ!!”
Người đàn ông phía sau phản ứng vô cùng nhiệt tình, té ngửa ra đằng sau.
Đừng có mà sống liều mạng vậy chớ…
Nhìn phản ứng ấy, khóe môi Sejin khẽ nhếch lên, dùng chân trước của Sói vỗ vỗ hai cái lên vai người đàn ông đang run như cầy sấy, rồi lặng lẽ bước ngang qua, biến mất vào trong khu rừng.
Còn người theo phía sau, Kim Taejo, đứng ngơ ra một lúc rất lâu.
Con Sói đã mất hút trong đám cây. Nhưng cái tình huống quái đản vừa rồi… anh không tài nào hiểu nổi.
Cố gắng trấn tĩnh, Taejo tua lại ký ức.
Con Sói Nâu ấy… con quái vật ấy… đã cứu mạng hắn.
Hay là mình mơ?
Nghĩ vậy, hắn tự tát mạnh một cái.
“Á!”
Đau. Không phải là mơ!
Taejo theo bản năng ngẩn ngơ nhìn về hướng con Sói biến mất.
“...Khụ.”
“À! Sangyoon! Mày tỉnh rồi hả?!”
Tiếng ho khan của đồng đội kéo anh trở lại thực tại.
Taejo vội vàng chạy đến đỡ người đồng đội Thợ Săn này dậy.
“Anh gì ơi!!!”
Taejo gào thật to.
Ở xa xa, nơi trạm gác canh lối vào, một loạt phản ứng rối rít lập tức vang lên.
“Làm ơn giúp với!!!”
Nhìn đám quân nhân đang hớt hải chạy đến, Taejo chợt quên sạch cái cảnh tượng như mơ ban nãy, và chỉ thấy một niềm vui chói sáng: Mình vẫn còn sống.
“...Linh thú hả?”
“Vâng. Nếu không phải vậy thì tôi không thể nào giải thích nổi. Cái kích cỡ đó, cách nó hành động như thể có trí tuệ như con người vậy…”
Taejo vừa nhấp trà, vừa hiện ra vẻ mặt đầy xúc động, kể.
“Nhưng… quái vật cũng có thể trở thành linh thú sao?”
Người lính gác ở trạm kiểm soát ngập ngừng hỏi lại.
Linh thú – những con vật mang khí linh của tự nhiên, nhờ có vậy mà đạt được sức mạnh cả thể xác lẫn tinh thần.
Khác hoàn toàn với những con thú bị mana bạo phát mà hóa thành Dã Thú, chúng được xem là tồn tại mang tính “thần thoại” hơn.
“Là Sói thì khả năng ấy là dư sức. Bây giờ, người ta xem Sói là quái vật vì tính cách hung bạo của nó thôi, chứ vốn dĩ nó cũng là thú bình thường mà.”
“...Nếu đúng là thế thật thì… thật kỳ diệu.”
Nhưng người lính gác vẫn không tài nào tin trọn vẹn.
Cũng phải thôi. Linh thú đâu phải thứ xuất hiện nhan nhản ngoài đường.
Đến cả Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết cũng được xếp chung vào loại đó cơ mà.
Thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ ấy, Taejo hơi cau mày, mở miệng:
“Không phải nếu nữa. Đó là sự thật tuyệt đối. Bọn tôi trực tiếp trải qua… À! Đúng rồi!”
Như chợt nhớ ra điều gì, anh bật dậy, gần như hét lên.
“Contact lens ghi hình! Tôi có đeo lens quay mà!”
*Contact lens: kính áp tròng
Lens ghi hình – đúng như cái tên gọi.
Loại kính áp tròng này có thể ghi lại toàn bộ hình ảnh mà võng mạc nhìn thấy, đây là thứ mà những Thợ Săn sống theo kiểu “kiếm cơm từng ngày” như Taejo thường hay sử dụng.
Nếu may mắn quay được cảnh một con quái vật hiếm, đoạn video đó có thể bán được với giá cao. Còn nếu ghi được một pha săn quái đẹp mắt, nó có thể được sử dụng làm video huấn luyện.
“...Hả?”
“Đợi xíu đã! Tôi cho các anh coi ngay bây giờ!”
Anh nhét ngón tay vào mắt với tốc độ nhanh đến mức nhìn mà sợ rách luôn cả tròng, rồi lôi ra một miếng lens.
“Được rồi, được rồi, xem thử nào!”
“Hắt xì!”
Cùng lúc đó, tại một cái hang đá gần đó, Kim Sejin, người đang ở hình dạng Goblin đang bận rộn giải phẫu đống xác quái vật đã săn về đột nhiên hắt hơi.
“...Khụm.”
Cậu lau mũi bằng bàn tay dính đầy máu, sắp xếp gọn từng phần cơ thể đã mổ xong, sau đó liền ngồi phịch xuống chiếc ghế đá tự chế.
“Khrrk.”
Một trong những đặc tính của Goblin là “không biết ngồi yên”.
Vì thế khi ở Goblin form, việc giữ im lặng, đứng yên một chỗ gần như là điều bất khả thi.
Hoặc phải hỉ mũi, hoặc vò tay, hoặc phát ra tiếng kêu kì quặc – hàng loạt hành vi bản năng trồi lên không sao kiểm soát được.
* form: hình dạng.
Cực ghét cái cảm giác đó, Sejin lập tức chuyển lại về dạng Sói.
Cậu cuộn mình trên tảng đá phẳng dùng làm giường, rồi bật cửa sổ Hệ Thống lên.
▶ Trait: “Monster”
▶ Chỉ Số
[Strength 16] [Endurance 15] [Agility 19] [Stamina 7]
[Mana Affinity 1] [Magic 1] [Luck 3]
* Sói Nâu: tăng +5 Strength, +5 Endurance, +8 Agility.
Khi ở hình dạng con người, hiệu ứng giảm xuống còn 1/3.
Kết quả sau một tháng: Trait Level đã tăng thêm hẳn 2 cấp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận