Dịch: Hoangforever
Thật ra, hắn rất muốn tìm một nơi không thiếu đồ ăn nước uống để ở ẩn, tích lũy chừng mười vạn điểm kỳ dị rồi tạo ra hàng loạt thần khí, từ đó dễ dàng thống trị thế giới và áp đảo mọi dị thường giả.
Nhưng điều đó hiển nhiên là không thực tế.
Hiện tại, đạo cụ thần kỳ trên người hắn gồm: dao phẫu thuật gây mê, giày Thuận Phong, quần jeans thời trang, thuốc giảm đau tích trữ, và thuốc giảm đau không đau.
Trong đó, thứ thực sự có thể dùng được chỉ có dao phẫu thuật và giày, cho nên hắn vẫn cần cẩn thận với dị thường giả.
Dị thường giả muôn hình vạn trạng, mặc dù không phải tất cả dị thường giả đều sở hữu năng lực tấn công mạnh mẽ, nhưng dị thường giả sống sót đến bây giờ chắc chắn không yếu, nếu không đã sớm bị các dị thường giả Tham ăn khác nuốt chửng từ lâu rồi.
Cảm xúc của Trương Sâm đối với dị thường giả rất phức tạp, bởi vì dị thường giả hoàn toàn khác xa so với zombie được mô tả trong phim ảnh và tiểu thuyết.
Thực ra dị thường giả đều vẫn là con người sống sờ sờ, hơn nữa não bộ ở một mức độ nào đó vẫn đang hoạt động. Bọn họ chỉ là không thể khống chế được cơ thể mình, thậm chí không thể khống chế được hành vi, ý chí của mình. Thậm chí khi cơ thể làm ra hành vi trái với ý chí của mình, bọn họ còn đau khổ rơi nước mắt.
Đây là bệnh, chỉ là với kỹ thuật y tế hiện tại không thể chữa khỏi mà thôi.
Vì vậy, trừ trường hợp bất đắc dĩ, Trương Sâm không muốn đối mặt, càng không muốn giao chiến với dị thường giả. Chỉ khi bất đắc dĩ, hắn mới ra tay.
Giết người chưa bao giờ là một việc dễ chịu.
Tất nhiên, khi cần thiết, Trương Sâm cũng sẽ không do dự, giống như lúc hắn tấn công và giết chết người đàn ông mặc vest. Từ đầu đến cuối, hắn không hề do dự.
Trong khi Trương Sâm nhẹ nhàng tìm kiếm thức ăn, thì cách đó một con phố, trong một cửa hàng, người phụ nữ trước đây bị người đàn ông mặc vest bắt giữ đang chọn quần áo.
Cô ta cũng vô cùng cẩn thận, sau khi xác định cửa hàng này không có ai mới đi vào.
Hiện tại đừng nói là giặt quần áo, ngay cả tắm rửa cũng là việc xa xỉ. Vì vậy cô ta chỉ có thể cách vài ngày một lần tìm quần áo mới để thay.
Phụ nữ luôn yêu cái đẹp, tốn rất nhiều thời gian, cô ta mới chọn được quần áo.
Sau đó cô ta đi về phía phòng thay đồ.
Khi cô ta mở cửa phòng thay đồ, cảnh tượng bên trong khiến cô chết đứng.
Trong phòng thay đồ, một gã béo đang dùng hai tay giữ lấy eo của một người phụ nữ trước mặt.
Phần thân dưới của gã đã biến thành thứ gì đó giống như xúc tu bạch tuộc, liên tục co giãn.
Người phụ nữ kia da trắng bệch, đầu vặn vẹo một cách quái dị, hiển nhiên đã chết từ lâu.
Gã béo cảm nhận được sự thay đổi ánh sáng liền quay đầu lại nhìn cô gái.
Toàn thân cô liền nổi cả da gà, không nhịn được hét lên một tiếng chói tai rồi quay đầu bỏ chạy.
“Người đẹp, đừng chạy!”
Tên béo bạch tuộc lập tức sáng mắt, một tay túm lấy mép phòng thay đồ, gầm lên.
Một trong những xúc tu phía sau trực tiếp hất văng xác người phụ nữ kia xuống đất, sau đó tất cả xúc tu đồng loạt vận lực, nhanh chóng lao ra ngoài.
Không chạy mới là lạ!
Trong lòng cô gái mắng thầm, chân chạy nhanh hơn.
Nhưng tốc độ của gã béo còn nhanh hơn. Phần xúc tu dưới thân gã vặn vẹo liên tục, từng chút rút ngắn khoảng cách.
Bên kia, Trương Sâm đương nhiên nghe được tiếng hét của người phụ nữ, phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên không phải là cứu người, mà là “phiền phức rồi!”.
Âm thanh lớn như vậy, trăm phần trăm sẽ thu hút sự chú ý của dị thường giả tham ăn, ước chừng chỉ trong chốc lát sẽ có một lượng lớn dị thường giả tham ăn tiếp cận khu vực này.
Hắn bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cẩn thận lắng nghe âm thanh, sau khi xác định tiếng chạy trốn ở con phố bên cạnh, liền quyết định đi theo hướng ngược lại.
Đáng tiếc là hắn còn chưa kịp hành động, thì người phụ nữ kia thông qua một con hẻm nhỏ và đã xuất hiện cách hắn không xa.
Tên béo bạch tuộc ngược lại bởi vì vòng eo tăng lên không ít, cho nên chỉ có thể đi đường vòng.
"Là ngươi!"
Người phụ nữ nhìn thấy Trương Sâm, liền kinh ngạc kêu lên.
Nhưng Trương Sâm thì không có gì kinh ngạc như vậy, hắn lập tức xoay người chạy trốn.
Người phụ nữ kia lập tức đuổi theo Trương Sâm.
Tên béo bạch tuộc lúc này chạy đường vòng chạy tới, nhìn thấy người phụ nữ kia liền mừng như điên lập tức đuổi theo tới.
"Đừng có theo tôi!"
Trương Sâm liếc nhìn tên béo bạch tuộc đằng sau. Chỉ cần nhìn khẩu pháo Armstrong xoay vòng tăng tốc phản lực khổng lồ dưới eo tên béo bạch tuộc này liền biết ngay tên này chắc chắn là dị thường giả Sắc dục, không cần nghĩ cũng biết mục tiêu của tên béo bạch tuộc này là người phụ nữ này, hắn tức tối nói.
"Nhưng người ta sợ, hơn nữa... dù sao ngươi cũng không phải là lần đầu tiên, biết đâu gã này cũng không phân biệt nam nữ giống như thằng lần trước thì sao? Ngươi giúp ta cản một chút đi mà."
Người phụ nữ đối với Trương Sâm nũng nịu nói.
Trương Sâm không để tâm ý nghĩa trong lời nói của người phụ nữ này, chỉ tập trung vào câu cuối.
"Chặn một chút?"
Nhìn xúc tu bạch tuộc ở nửa thân dưới của tên béo kia kia, ước chừng hắn còn chưa tới gần đã bị vỗ chết rồi.
"Đừng mơ nữa! Trước đó chẳng phải ta đã nói rõ, cô đi đường của cô, tôi đi đường của tôi, mỗi người một ngả, tách ra!"
Trương Sâm dứt khoát nói, rồi lập tức rẽ sang một con đường khác mà chạy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận