Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Khoa Huyễn
  3. Thần Cấp Triệu Hoán Sư
  4. Chương 135: Thương Lan tiến bước (2)

Thần Cấp Triệu Hoán Sư

  • 509 lượt xem
  • 2696 chữ
  • 2021-09-17 21:14:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong phòng số 1701, Bạch Hiên tắm xong đi ra. Thấy Tạ Thụ Vinh đang nằm trên giường ôm iPad xem anime, anh không khỏi phụt cười: “Già đầu như vậy mà còn xem hoạt hình, cậu không sợ bị người ta cười à?”

Tạ Thụ Vinh đặt iPad xuống đùi, ngẩng đầu nhìn Bạch Hiên. Hắn nhướng nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc: “Dù đã trưởng thành nhưng tôi vẫn giữ cái tính trẻ con. Chuyện này rất hiếm hoi đó biết không?”

Bạch Hiên bật cười: “Ý cậu là —— Cậu không còn nhỏ nhưng ý nghĩ vẫn ngây thơ như khi bé?”

Tạ Thụ Vinh nhìn Bạch Hiên một cách tủi thân: “Anh đừng đả kích tôi nữa được không?”

Bạch Hiên không để ý tới hắn, lấy máy sấy sấy tóc.

Tạ Thụ Vinh buông iPad ra, ngẩng đầu hỏi: “Mà này, anh tin vụ Lăng Tuyết Phong tới Quảng Châu là để công tác thật à? Sao tôi thấy có gì đó sai sai nhỉ? Anh ta đi Quảng Châu công tác ngay đúng lúc Miêu Thần ngã bệnh ư?”

Bạch Hiên khẽ cười rồi nói: “Cậu đừng xen vào chuyện người khác, lo cho chính mình trước đi.”

Tạ Thụ Vinh tỏ vẻ vô tội: “Bộ anh thấy tôi không tự lo cho mình được à? Hôm nay tôi đã phát huy rất tốt trên trận đó. Lão Chương còn khen tôi này. Có anh là trước giờ chẳng thèm khen tôi, chỉ biết khen mỗi mấy đứa Tiểu Lê, Tiểu Trác thôi…”

Nói tới đây, giọng hắn lại lộ ra chút tủi thân.

Bạch Hiên bỏ máy sấy xuống, quay đầu nhìn hắn một cách bất đắc dĩ: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Đâu còn là tân binh chỉ mới mười bảy mười tám chứ? Còn cần tới tôi khen cậu nữa à?”

Tạ Thụ Vinh bước xuống giường, đi tới ngay sau lưng anh, mặt dày vươn hai tay ra ôm lấy anh. Cằm hắn đặt lên bờ vai Bạch Hiên như đang làm nũng: “Bộ anh không biết à? Dù cho là một người xuất sắc thế nào, thì nội tâm vẫn luôn mong mỏi được người khác ca ngợi và công nhận. Anh khen tôi vài câu thôi không được ư? Tôi thật tình rất muốn nghe anh khen tôi.”

Bạch Hiên hoàn toàn không còn cách nào, đành phải vươn tay vỗ vỗ đầu hắn: “Được được được, khi thi đấu cậu rất đáng tin cậy, cũng cực kỳ thông minh. Dáng người cao ráo đẹp trai, tính cách cũng rất tốt không gì bắt bẻ được. Thậm chí cả rửa chén cũng sạch hơn cả người khác nữa. Quả thật là người hoàn hảo nhất thế giới… Đủ rồi chứ?

Tạ Thụ Vinh nghe lời ca ngợi quá qua loa của anh thì không buông anh ra, trái lại còn ôm chặt hơn nữa.

“Chưa đủ hả?” Bạch Hiên quay đầu, nhìn cái cây đang quấn chặt lấy mình này, không khỏi buồn cười, “đầu óc cậu lùi về mầm non luôn rồi à? Tiểu Thụ Thụ?”

Chạm phải đôi mắt mang ý cười dịu dàng của chàng trai đối diện, Tạ Thụ Vinh đột nhiên cảm thấy mình không thở nổi nữa.

Anh vừa tắm xong. Làn da trắng nõn tựa như một viên ngọc hoàn mỹ không tỳ vết. Đôi môi đỏ thắm còn vương chút hơi nước. Cơ thể tỏa ra hương sữa tắm thơm mát. Giọng nói khi trò chuyện lại dịu êm tới mức làm tan chảy cả con tim…

Thấy Tạ Thụ Vinh ngẩn người nhìn chằm chằm mình, Bạch Hiên không khỏi vươn tay, vỗ vỗ gáy hắn: “Nè, đang hỏi cậu đó!”

Tạ Thụ Vinh: “…”

—— Chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận mình ngắm một người con trai tới mức ngây ngẩn cả người!

Hắn là Thụ Thần ngọc thụ lâm phong, tiêu sái ngầu lòi đó.

Không phải mầm non bị teo trí thông minh như lời Bạch Hiên nói!

Tạ Thụ Vinh tỏ vẻ thâm trầm, sờ sờ mũi: “Lời anh khen tôi vừa rồi chẳng có chút thành ý nào cả, khen lại đi.”

Bạch Hiên cả giận: “Thứ lắm điều!”

Dáng vẻ tức giận của anh cũng rất đẹp, đôi mắt trừng lên thật tròn…

Khoảng cách giữa hai người quá gần. Chỉ cần hắn hơi ngã về trước một chút thôi là đã có thể hôn thẳng lên môi anh.

Không biết đôi môi khi được hôn lên kia có mềm không nữa?

Chắc là sẽ rất mềm nhỉ? Dù sao… Anh là người dịu dàng như vậy. Ôm anh cũng thật thoải mái, nếu mình hôn lên thì chắc chắn sẽ rất mềm mại.

Tạ Thụ Vinh kéo lại ý nghĩ kỳ quái vừa nảy sinh trong đầu mình, cố gắng quay về hiện thực. Hắn lại phát hiện cơ thể mình có phản ứng, bối rối buông Bạch Hiên ra ngay.

Bạch Hiên thì lại không nhận ra có gì khác thường.

Trước đây anh cũng thường xuyên bị hắn ôm làm nũng. Lúc còn ở Mỹ là vì muốn lấy lòng Bạch Hiên, dày mặt bảo “Tôi không thích rửa chén”. Khi về nước thì lại vì “Tôi muốn ăn sườn kho” mà dày mặt tìm tới ôm anh một cái. Dù gì thì tên này rất vô lại, lại còn ấu trĩ hơn cả mấy cậu nhóc Trác Hàng, Lê Tiểu Giang.

Bạch Hiên đã quen với việc hở một chút là sẽ bị cái cây nào đó quấn lấy, chỉ nghĩ hắn đùa giỡn nên cũng chẳng để bụng mấy. Sau khi quay về phía gương sửa sang mái tóc đã rối vì sấy thì nói: “Chúng ta không cần phải biết lý do cụ thể của chuyến đi Quảng Châu này của Lăng Tuyết Phong. Cả anh ta lẫn Miêu Thần đều là những đội trưởng rất có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng tới cả đội.”

“Anh tin tưởng Miêu Thần lắm à?” Tạ Thụ Vinh không nhịn được hỏi, “tin tưởng hết thảy dù trong bất kỳ một tình huống nào ư?”

“Tất nhiên rồi. Tôi và cậu ấy là bạn thân đã nhiều năm.” Bạch Hiên nói.

Tạ Thụ Vinh không hiểu tại sao lòng mình lại có chút không thoải mái. Hắn nhíu mày: “Miêu Thần là một người rất quan trọng với anh à?”

Bạch Hiên gật đầu không hề do dự: “Ừm, tựa như người nhà vậy.”

Trong đầu Tạ Thụ Vinh đột nhiên nảy lên một đống câu hỏi —— Anh ta là người nhà của anh, vậy còn tôi thì sao? Chỉ là đồng đội ư? Có phải trong lòng anh, anh ta quan trọng hơn tôi rất nhiều không?

Một khi đụng tới vấn đề này, Tạ Thụ Vinh lại giật nảy cả người —— Tại sao mình lại muốn so sánh với Miêu Thần chứ?! Miêu Thần là đội trưởng, Bạch Hiên quan tâm tới Miêu Thần là một chuyện rất đỗi bình thường mà? Hơn nữa, hai người họ là cộng sự đã nhiều năm, cùng nhau tiến tới, cùng nhau đối mặt với không ít đau khổ và thất bại. Hai người họ thân thiết với nhau cũng chẳng có gì sai cả.

Nhưng không hiểu sao lòng mình lại cảm thấy không được thoải mái, còn có chút ê ẩm… Tựa như đang ghen vậy.

Bạch Hiên thấy Tạ Thụ Vinh bỗng dưng im lặng thì không khỏi quay đầu thắc mắc: “Cậu sao vậy?”

Tự dưng cảm thấy A Thụ hôm nay là lạ thế nào?

Bạch Hiên giơ tay sờ trán Tạ Thụ Vinh một cách rất tự nhiên. Anh muốn thử xem cậu chàng này có bị sốt tới hỏng cả người không. Có phải là bị lây bệnh từ Miêu Thần? Không thì sao lại hỏi mấy câu kỳ lạ này?

Thế nhưng, khi bàn tay anh vừa chạm vào trán Tạ Thụ Vinh thì lập tức bị hắn nắm chặt lấy. Ngón tay hắn siết rất mạnh, gần như muốn bóp nát tay anh. Ánh mắt cũng đã hiện lên một cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Bạch Hiên hoang mang nhìn hắn: “Cậu sao vậy? Tâm trạng không ổn à?”

Tạ Thụ Vinh: “…”

Buông tay đối phương như vừa bị giật điện, nhịp tim Tạ Thụ Vinh nhanh hơn bình thường rất nhiều. Hắn vội vàng dới ánh mắt đang bối rối của mình, khẽ nói: “Không sao cả không sao cả, ngủ thôi!”

Hắn nói xong thì lập tức hướng về giường, ngã cả người lên, rồi giấu mình trong chiếc chăn.

Bạch Hiên nhìn cậu thanh niên đang quấn mình thành bánh tét trên giường, không khỏi mỉm cười, không để ý tới hắn nữa.

Tư thế ngủ quấn cả người thành bánh tét của A Thụ trông rất thú vị. Dù người này đã hơn hai mươi mốt tuổi nhưng tính cách lại hệt như một nhóc to xác. Đôi khi hắn còn có mấy hành vi cực kỳ ngây thơ. Bạch Hiên cũng chẳng còn thấy kinh ngạc gì với chuyện này nữa.

Sau khi sấy tóc xong, Bahcj Hiên an tâm lên giường ngủ.

Có điều, Tạ Thụ Vinh ở giường bên cạnh lại quấn chăn lăn qua lăn lại, khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Trước kia hắn cũng từng gặp khá nhiều chàng trai xinh đẹp, nhưng Bạch Hiên lại rất đặc biệt. Không kể tới tướng mạo vô cùng đẹp mắt, cái khí vị điềm đạm trên người anh lại như đang len lỏi vào xương tủy hắn. Từng động tác, giọng nói, nụ cười, ánh mắt Bạch Hiên đều hết sức dịu dàng, khiến cho người ta không nhịn được muốn tới bên cạnh anh. Anh không cần phải làm bất cứ thứ gì, chỉ mỗi nghe giọng nói của anh thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Nhưng tại sao mình lại ngẩn người khi nhìn một người con trai chứ? Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi…

Tạ Thụ Vinh nằm sấp trên giường, đập đầu thật mạnh vào gối để đầu óc mình tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới nhắm mắt đi ngủ.

Trong giấc mở, bóng hình Bạch Hiên lại xuất hiện. Nhất là cảnh anh nhìn hắn mỉm cười, làm cho trái tim Tạ Thụ Vinh ngứa ngáy không chịu nổi, ước gì có thể bổ nhào tới hôn mấy cái.

***

Khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Tạ Thụ Vinh phát hiện mình làm ướt quần, lập tức ào vào phòng vệ sinh giặt đồ lót.

Bạch Hiên thấy hắn chạy vào phòng vệ sinh như tên lwarthif không nhịn được hỏi: “Cậu tiêu chảy à?”

Tạ Thụ Vinh rầu rĩ “Ừ” một tiếng, nhìn thứ chất lỏng màu trắng trên quần lót của mình, lòng có chút ngỡ ngàng và ảo nảo.

Trưa đó, cả đội Thương Lan tụ họp lại một chỗ. Trận đấu hôm nay vẫn do Chương Quyết Minh chỉ huy. Lão Chương bố trí chiến thuật và đội hình thật cẩn thận xong thì lập tức dẫn người tới đấu trường.

Trình độ của đối thủ cũng không mạnh lắm. Có chút vấn dề nhỏ khi phối hợp trong trận đoàn chiến. Tỷ số cuối cùng là 14:7, đánh cả ba ván lôi đài và ba ván đoàn chiến.

Lý Thương Vũ chưa khỏi cảm hoàn toàn nhưng tinh thần rất tốt nên cũng tới đấu trường.

Sau khi kết thúc trận đấu, anh đi ăn với Lăng Tuyết Phong. Mấy đội viên khác thì bị Bạch Hiên dắt đi ăn chỗ khác.

Đội trưởng liên tục vắng mặt ở các buổi liên hoan khiến mấy cậu nhóc rất hoài nghi nhưng lại không dám hỏi. Họ chỉ có thể đi ăn với đội phó rồi tách ra về phòng mình.

Ngày nào Tiêu Hàn cũng sẽ trò chuyện với Tần Mạch để học tiếng Hoa. Hôm nay cũng vậy, hắn vừa về phòng thì lập tức nhắn tinh cho Tần Mahcj: “Sư phụ tôi lại không dùng bữa với chúng tôi là vì đi ăn cơm với sư phụ cậu.”

Tần Mạch trả lời: “Gõ chữ phải có dấu ngắt câu. Đó là quy tắc.”

Tiêu Hàn: “À.”

Sau đó hắn lại gõ thêm dấu ngắt câu, nghiêm túc nhắn lại câu này một lần nữa.

Tần Mạch vui như mở hội, cảm thấy địa vị “Tầng bét chuỗi thức ăn” của mình đã có cải biến. Chí ít thì trong việc “Học tiếng Hoa” này, Tiêu Hàn phải nghe lời cậu!

“Sư phụ tôi đi Quảng Châu là vì muốn ký hợp đồng với nền tảng live stream BTA. Phong Sắc đã đồng ý sẽ hợp tác với họ. Sau này vài tuyển thủ chuyên nghiệp của câu lạc bộ sẽ live stream góc nhìn thứ nhất, giảng giải đấu pháp trên chiến trường cho cộng đồng mạng.” Tần Mạch giải thích tỉ mỉ.

Tiêu Hàn: “Nhưng phòng của anh ta lại sát ngay cạnh phòng sư phụ.”

Tần Mạch: “Thế thì sao?”

Tiêu Hàn: “Anh ta tới thăm sư phụ tôi, ngày nào cũng ăn chung nữa.”

Tần Mạch kinh ngạc hỏi lại: “Thật à?”

Tiêu Hàn: “Cậu nói xem hai người họ nói chuyện gì với nhau cả ngày chứ? Có phải có kế hoạch gì không? Để cậu huấn luyện tôi gì gì nữa đó?”

Tần Mạch: “Cút đi! Tôi không rảnh đi huấn luyện cho cậu đâu! Còn nữa, đừng có xài chấm hỏi liên tiếp như vậy! Nhìn thật phiền!”

Tiêu Hàn: “Vậy sao lúc nào cậu cũng dùng dấu chấm than liên tiếp vậy?”

Tần Mạch: “…”

Tiêu Hàn: “Dấu ba chấm đó lại là ý gì?”

—— Bạn thân [Người Chăn Cừu] đã offline.

Tiêu Hàn nhìn ảnh đại diện của Tần Mạch dần dần xám xịt đi, vẫn chẳng hiểu tại sao. Hắn cảm thấy tiếng Hoa thật quá phong phú, có quá nhiều ký hiệu hắn không hiểu được. Nhất là dấu ba chấm kia, nó có quá nhiều hàm nghĩa.

***

Lần này Lăng Tuyết Phong ở Quảng Châu nửa tháng mới quay về Thượng Hải. Trong nửa tháng này, các thiếu niên của Thương Lan đã trưởng thành cực kỳ nhanh chóng. Hai cậu nhóc Trác Lê phối hợp ngày càng mượt mà hơn. Tiểu cố và Tiêu Hàn cũng càng ngày càng ổn định. Phong cách chỉ huy của Chương Quyết Minh thì rất khác Lý Thương Vũ, nhưng đồng đội lại phối hợp với hắn rất tốt. Thương Lan thắng nhiều thua ít, đứng vững trong tốp ba của bảng xếp hạng.

Lịch thi đấu của Giải hạng hai vô cùng kín kẽ. Kiểu thi đấu rất dày đặc này cũng đã tôi luyện khả năng chịu đựng áp lực cho các tuyển thủ. Trải qua nhiều lần thay đổi, bốn cậu thiếu niên đã trưởng thành về mặt tâm lý rất nhiều. Dù đôi khi sẽ thua trận nhưng cũng không uể oải như thời gian đầu nữa.

Sau đó, Lý Thương Vũ bắt đầu rèn luyện những tổ hợp lôi đài khác của Thương Lan.

Chẳng hạn như cho A Thụ và Trác Hàng cộng tác với nhau tạo thành bộ đôi lấy nhanh đánh nhanh. Hoặc để Cố Tư Minh chống chịu phía trước để Tiêu Hàn thừa cơ ám sát. Hay là cho A Thụ và Tiểu Bạch phối hợp với nhau. Hoặc bản thân anh đích thân lên trận với sự hỗ trợ của Lão Chương…

Trong mười mấy trận đấu này, rất hiếm khi khán giả nhìn thấy Thương Lan lặp lại đội hình cũ. Hai vị bình luận viên Trần Vi Vi và Thiệu Vũ thì đều vui như mở cờ. Vì mỗi lần bình luận trận đấu của Thương Lan đều đem tới cảm giác mới mẻ cho họ.

Khán giả cũng nhận ra Miêu Thần đang lấy Giải hạng hai làm đấu trường huấn luyện.

Những đội tuyển hàng đầu ở Giải hạng nhất có thực lực rất mạnh, chắc chắn sẽ không có cơ hội cho anh rèn luyện tân binh thế này. Nếu đến Giải hạng nhất mà Thương Lan vẫn còn luyện binh kiểu này thì chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm ở vòng trong.

Thực lực tổng hợp của các đội ở Giai hạng hai khá yếu. Sau khi thất bại trước Diệu Hoa do Miêu Thần ngã bệnh ở giai đoạn đầu giải, giai đoạn sau vẫn chưa từng chịu thua thiệt, luôn ổn định đứng trong tốp ba bảng xếp hạng. Miêu Thần tìm cơ hội cho các tân binh luyện tập cũng là lựa chọn hợp lý nhất. Dù gì thì mục tiêu của anh cũng là Giải hạng nhất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tới cuối tháng tư.

Sau khi trải qua mười mấy trận đấu, đội tuyển Thương Lan lấy được thành tích hạng ba bảng xếp hạng, giành được ghế vào vòng play-offs Giải hạng hai.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top