Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 97: Ngoại truyện 4: Một đóa hoa không tên nở rộ trong vườn

Thầm Yêu - Quất Sinh Hoài Nam (Dịch) (Đã Full)

  • 608 lượt xem
  • 5810 chữ
  • 2020-12-10 19:42:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Trên giàn mây mới nở một đóa hoa không biết tên. Một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi như rèm tử đằng trút xuống. Sau khi lên núi về mình mới thấy. Lúc ra khỏi nhà trời mới tờ mờ sáng, mình chỉ ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo mà tủi hờn, giống như hoa vừa mới tỉnh dậy chợt đau buồn phát hiện mùa hạ mới trôi qua."

Khi Lạc Chỉ viết đoạn này vào trong nhật ký, Thịnh Hoài Nam đứng sau liếc nhìn đọc một chút, sau đó thở dài.

Cô nghe thấy tiếng thở dài ấy, cũng chẳng kìm được mà bật cười.

Thịnh Hoài Nam luôn nói nhật ký của Lạc Chỉ khiến anh đau đầu. Nếu để cho anh viết, chắc chắn sẽ chỉ có một câu:

"Trong vườn mới nở một đóa hoa không biết tên."

Từ lâu anh đã gọi cô là Lạc Lạc như cách gọi của mẹ, nhưng chẳng hiểu sao đến tận bây giờ Lạc Chỉ vẫn gọi cả họ lẫn tên anh là Thịnh Hoài Nam, thậm chí khi viết nhật ký cũng phải viết đầy đủ cả ba chữ này.

Bản thân Lạc Chỉ cũng không giải thích được. Có lẽ là bởi vì cô đã từng không thể đường hoàng mà gọi tên anh, hoặc là vì trong quyển nhật ký thời cấp Ba phần cuối cùng của đoạn nhật ký đầu tiên, cô đã dùng bút mực xanh viết tên anh lên một nửa trang giấy: Thịnh Hoài Nam, Thịnh Hoài Nam, Thịnh Hoài Nam.

Thịnh Hoài Nam...

Bà cụ hàng xóm nói với họ là có thể nhân lúc trời chưa sáng đi leo sườn núi phía sau, ngắm mặt trời mọc, tiện thể mang một thùng nước suối về nấu chè trôi nước. Giờ đang là mùa hoa quế đẹp nhất. Hoa nở vàng rực phủ kín vùng sau núi, hái lấy mấy nhành tươi nhất mang về rải trong vườn, hương còn say lòng hơn cả rượu thơm chưng cất.

Nhưng Thịnh Hoài Nam đã bỏ lỡ. Anh tỉnh dậy vào lúc tám rưỡi. Cửa sổ hướng về phía Đông, mặt trời chiếu sáng cả căn phòng ngủ.

"Sao không gọi anh?" Anh ngồi trên giường tỏ vẻ hờn dỗi, vừa ngủ dậy nên mấy sợi tóc trên đầu dựng lên, trông như chú chim khách tinh nghịch.

Lạc Chỉ cười, nét mắt cong cong, dịu giọng dỗ anh dậy ăn sáng.

Thực ra việc cô cố ý không gọi anh chẳng phải là vì thương yêu, muốn để cho anh ngủ thêm một lát. Mà là vì khi đó, nương theo ánh đèn ngủ mờ tối ở đầu giường, cô ngắm anh cuộn cả người trong chăn say ngủ, hai đầu lông mày giãn ra, yên ổn mà bình lặng, cực kỳ đẹp mắt. Thế là cô mặc anh ở đó, lặng lẽ xuống giường, rón rén mặc quần áo rồi ra khỏi nhà.

Khi bước trên con đường đất dẫn lên núi, cô còn nhớ lại dáng vẻ ngủ say của anh, bất chợt thấy lòng trào lên một cảm xúc đặc biệt.

Cô đi trên đường, người yêu ở nhà, cô sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh anh. Nhưng ngay lúc này đây, chỉ có một mình cô đi trên đường.

Cảm giác này rất khó diễn tả, giống như đã có được tất cả trong tay.

Sáng sớm nhiều sương mù, núi lại không cao, Lạc Chỉ chẳng ngắm được cảnh mặt trời mọc, chỉ lấy được một thùng nhỏ nước suối trong rồi hái một nắm hoa quế lớn. Về nhà, cô dùng nước suối nấu hai chén chè trôi nước trong veo, sàng kỹ hoa quế rồi rải vào trong nước chè. Thịnh Hoài Nam vẫn chưa dậy, thế nên Lạc Chỉ ngồi một mình trong sân ăn. Ngẩng đầu ngửi thấy mùi hương ảm đạm của đóa hoa không tên, cúi đầu là những viên chè trong veo nơi chiếc chén.

Một mình cô ăn hết cả hai chén chè.

Màn sương trên cao dần tan đi, bầu trời xanh trong hiện ra, khiến cả thế giới như bừng sáng.

Lạc Chỉ chợt cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cảm giác này, Thịnh Hoài Nam sẽ chẳng hiểu được.

Vốn đã hẹn trước hôm nay sẽ cùng nhau tới bờ biển ngắm cảnh, nhưng buổi sáng có một cuộc điện thoại đột xuất gọi Thịnh Hoài Nam đi Hàng Châu.

Việc kinh doanh của anh ngày càng tốt. Trò chơi trên điện thoại di động mà anh khai thác rất được yêu thích, nhiều đồng nghiệp của Lạc Chỉ đều chơi, nhưng anh vẫn luôn giận vì vợ mình chưa bao giờ cài ứng dụng của công ty họ.

Trong điện thoại của Lạc Chỉ vẫn luôn có trò chơi "Mê cung đá quý" này. Quả thật cô từng lo game mà Thịnh Hoài Nam cùng các cộng sự của anh làm ra quá thô, quá đơn giản, thế nhưng nó lại được rất nhiều người yêu thích, khiến Thịnh Hoài Nam lãi được một khoản lớn.

Lạc Chỉ thật sự càng ngày càng không hiểu nổi thế giới này.

Mấy tháng trước, cô còn bị lôi đến lồng tiếng cho trò chơi mà họ khai thác. Giám đốc sản phẩm nghiêm túc yêu cầu Lạc Chỉ dùng giọng điệu của một bà lão nói "Kiếm được món lớn rồi", "Lộn ngược đẹp mắt"; "Trời ơi, ta nhặt được tiền"...

Lúc cô ghi âm, Thịnh Hoài Nam cứ đứng lì ở bên cạnh cười lên cười xuống. Cô thừa biết đây là anh đang cố ý trả đũa.

Vậy nên Lạc Chỉ không cài game này chẳng qua là do cô không muốn nghe cái giọng ngớ ngẩn của mình mà thôi

Thế nhưng Thịnh Hoài Nam cứ khăng khăng cho rằng đây là vì Lạc Chỉ bạc bẽo, giành được về tay rồi thì không quý trọng anh nữa.

Cô dở khóc dở cười. Giành được cái đầu anh ấy!

Nhưng Lạc Chỉ quả thật không còn giả ngốc như thời cấp Ba. Cô không tiếp tục học cách dùng ba chiếc đũa ăn cơm, còn bỏ anh ở nhà mà đi leo núi một mình.

Nhưng cô ngày càng yêu anh hơn, cũng ngày càng sống như chính mình hơn.

Đến trưa thì Thịnh Hoài Nam lên đường, chỉ mang theo một chiếc cặp đựng laptop. Anh tự gọi taxi, để xe ở lại, không cho cô đi tiễn. Lạc Chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy chợt thấy điện thoại nhận được tin nhắn mới đến từ một số lạ.

"Nghe nói cậu đang ở Ninh Ba, có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không?"

Lạc Chỉ hỏi đối phương là ai, người đó nói: "Chào cậu, mình là bạn học cùng cấp Ba với cậu, tên là Tần Thúc Ninh."

Lạc Chỉ còn nhớ cái tên đó. Hồi học cấp Ba, cậu ấy là bạn cùng bàn của Thịnh Hoài Nam.

Trừ chuyện đó ra, Lạc Chỉ không biết gì về người này. Chủ nhiệm lớp Thịnh Hoài Nam hồi cấp Ba là một thầy dạy Toán, về sau đã cưới một cô giáo dạy Văn cũng công tác tại Chấn Hoa. Hai vợ chồng có chung kiểu quản lý lớp học: lúc phân chỗ ngồi, luôn luôn để nam ngồi cạnh nam, nữ ngồi cạnh nữ. Nghe nói là cô giáo đề nghị trước rồi thầy cũng đồng ý, bởi như vậy có thể ngăn học sinh có tình cảm riêng không thỏa đáng, tránh ảnh hưởng đến việc học hành.1

Thế nên đám học trò vẫn thường đùa nhau là học sinh trong lớp của đôi vợ chồng này có thể nảy sinh tình yêu đồng tính.

Nhưng rốt cuộc cái gì gọi là "tình cảm riêng không thỏa đáng"? Thời cấp Ba, Lạc Chỉ là một nữ sinh chuẩn mực, chuẩn mực hơn cả một nam sinh ưu tú nhưng cứ hở ra là lại chọc tức cô giáo dạy Văn, rồi nghịch ngợm trốn việc làm vệ sinh như Thịnh Hoài Nam. Nhưng một học sinh chuẩn mực như cô vẫn nảy sinh "tình cảm riêng không thỏa đáng" với anh đấy thôi.

Bạn cùng bàn của Thịnh Hoài Nam khi ấy là cậu Tần Thúc Ninh này. Từng có những đêm không ngủ được, Lạc Chỉ cùng Thịnh Hoài Nam nói chuyện phiếm, nhắc tới bạn học thời cấp Ba là anh đề cập đến cậu bạn cùng bàn này. Tần Thúc Ninh cao không tới 1m70, năm lớp Mười khi xếp chỗ lại chủ động đề nghị ngồi sau. Đề nghị kiểu này là dễ được đáp ứng nhất, bởi thầy cô lúc nào cũng phát phiền khi đa số phụ huynh đều muốn cho con ngồi phía trước. Yêu cầu của Tần Thúc Ninh hợp với ý của chủ nhiệm lớp, vì vậy thầy cũng không hỏi đến lý do.

Lạc Chỉ đoán, có lẽ là vì lòng tự trọng của phái nam. Hẳn là cậu ấy không muốn tiếp tục làm "nam sinh nhỏ bé ngồi hàng trước" nữa.

Lạc Chỉ vừa nghe Thịnh Hoài Nam miêu tả cậu bạn mờ nhạt "ngồi cùng bàn ba năm mà chẳng giao lưu gì", vừa hình dung rõ dáng vẻ của đối phương trong đầu.

Tần Thúc Ninh là một cậu trai thoạt nhìn rất lặng lẽ, hơi gầy, trắng trẻo thanh tú, đeo kính mắt trông khá thư sinh.

Lạc Chỉ bị chính mình dọa cho sợ hãi.

Thịnh Hoài Nam vẫn đang nói tiếp. Cô gối đầu lên ngực anh, nghe tiếng vọng trong lồng ngực, thất thần vì suy nghĩ trong đầu.

Chắc là trước đây khi nhìn trộm Thịnh Hoài Nam đã từng trông thấy. Lạc Chỉ năm ấy có che giấu "tình cảm riêng không thỏa đáng" của mình kỹ đến nhường nào cũng không thể làm một nữ sinh "cứng" đi qua cửa lớp số Ba vẫn hiên ngang nhìn thẳng. Cô sẽ làm như vô ý quay đầu liếc nhìn một cái rồi lại bình thản đưa mắt rời đi nơi khác, cử chỉ rất bình thường, vô cùng bình thường.

Thịnh Hoài Nam ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên, nhìn từ cửa trước không thấy được, cửa sau mới có hy vọng, mà điều kiện đầu tiên là anh không chuyển chỗ đến vị trí sát tường.

Hẳn là vào những lúc ấy đã "tiện thể" trông thấy Tần Thúc Ninh, cô nghĩ.

Tần Thúc Ninh hẹn cô ở một nhà hàng Nhật giữ trung tâm thành phố. Cậu ấy nói Lạc Chỉ đang ở ngoại thành thì định tới đón nhưng bị cô từ chối.

Nếu là thời đại học, Lạc Chỉ chắc chắn sẽ từ chối lời mời đi xa từ một người lạ thế này. Công việc rèn giũa tâm tính, huống hồ bị Thịnh Hoài Nam và Đinh Thủy Tịnh ở bên vô ý làm ảnh hưởng nên tự nhiên cô cũng thay đổi không ít.

Lái xe vào trung tâm thành phố, trên đường đi còn bị mấy tấm biển chỉ dẫn làm phải vòng đi vòng lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng tìm đến nơi hẹn nhưng lại

không thấy chỗ để xe, cất xe xong thì đã muộn mười phút. Lạc Chỉ chạy chậm vài bước, đến cửa chính thì gặp Tần Thúc Ninh.

Tuy không phải người nổi bật gì nhưng Tần Thúc Ninh rất dễ nhận ra. Cậu ấy giống như nam sinh bước ra từ trong ký ức của Lạc Chỉ, vẫn để tóc húi cua, đeo kính không viền mắt, mặc sơ mi trắng kèm chiếc áo khoác ghi-lê xanh đậm bên ngoài, dáng người không cao nhưng vì rất gầy nên thoạt nhìn cũng không bị thấp. Cậu ấy trông trưởng thành hơn thời cấp Ba nhiều, sắc sảo hơn, dù vậy cũng không tránh khỏi việc già đi trông thấy.

Lúc đi vào trong, Lạc Chỉ theo bản năng nhìn bản thân mình qua cánh cửa kính.

Một người đã 27, 28 tuổi, thay đổi trở nên già hơn cũng đúng thôi.

Thực ra bản thân chúng ta và những người xung quanh rất khó nhìn ra loại thay đổi này. Nhưng việc đột ngột trông thấy Tần Thúc Ninh khiến khoảng thời gian mười năm hiện ra một cách trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, trong lòng cô bỗng mơ hồ hốt hoảng.

Cười, trò truyện, gọi món, hỏi han khách sáo.

Kiểu xã giao nhàm chán này vẫn luôn khiến Lạc Chỉ đau đầu. Trong thoáng chốc, cuộc gặp gỡ không đầu không cuối này khiến cô hối hận.

"Cậu uống được rượu không? Hay là chúng ta uống chút rượu trắng nhé?"

Lạc Chỉ còn chưa mở miệng từ chối, cậu ấy đã tự cười nói: "Xin lỗi, mình quên mất là cậu lái xe."

Khi cậu ấy cúi đầu xem xét thực đơn rượu, Lạc Chỉ tò mò hỏi: "Giờ mới tháng Mười, cậu mặc áo khoác ghi-lê không sợ nóng à?"

Tần Thúc Ninh ngẩng lên cười ngượng ngùng, lắc đầu mà không nói.

Hành động này khiến Lạc Chỉ cảm thấy mình như bà cô già đang làm khó một học sinh trung học.

Thực ra Lạc Chỉ đồng ý gặp Tần Thúc Ninh cũng bởi cô có ý riêng.

Tất cả bạn bè của Thịnh Hoài Nam mà cô quen biết đều là bạn sau khi anh gây dựng sự nghiệp. Các bạn học cũ mỗi người một phương, bạn cấp Ba, bạn đại học tốt nghiệp xong hầu hết đều ra nước ngoài học tiến sĩ, không thể ở gần họ. Rất nhiều người bạn của Thịnh Hoài Nam bây giờ đều quen anh muộn hơn cả Lạc Chỉ, cho nên cô chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác "được bạn trai đưa đến gia nhập hội anh em", càng không có cơ hội nghe chuyện của anh trong quá khứ từ bất cứ người nào.

Dù chỉ là một câu chuyện cực kỳ nhỏ nhặt cũng được, dù chỉ là cười rồi nói một câu "Cái tên nhãi đó..." cũng được.

Trong lòng cô vẫn luôn có chút tiếc nuối.

Khi đang đợi món, Lạc Chỉ chủ động bắt chuyện với Tần Thúc Ninh. Mà thật ra là hỏi chuyện thì đúng hơn.

Hóa ra Tần Thúc Ninh thông qua một người bạn biết được Lạc Chỉ đang chơi ở Ninh Ba, mà người bạn kia biết do xem Wechat của Lạc Chỉ.

Cô vốn muốn hỏi rốt cuộc là cậu biết tin từ người bạn nào, sao họ lại nhắc đến cô khi nói chuyện, nhưng càng nhìn càng thấy cậu ấy mất tự nhiên.

Đến lúc này Lạc Chỉ mới nhận ra có gì đó không đúng. Nếu Tần Thúc Ninh biết Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam đang ở Ninh Ba thì tại sao hôm nay khi gửi tin nhắn lại không hề mời anh?

Huống hồ theo lẽ thường, nếu cậu ấy muốn gặp bạn học cũ thì có thể trực tiếp liên lạc với Thịnh Hoài Nam mới đúng.

Cảm thấy hối hận vì sự chậm hiểu của mình, cô bắt đầu nâng cao cảnh giác, không dám liều lĩnh hỏi sâu thêm.

"Nhà bà ngoại mình ở Ninh Ba. Đã hai năm rồi mình không về nước, lần này về lâu, dù thế nào cũng phải tới thăm bà chứ."

Hai năm không về nước? Cậu đi đâu vậy? Lạc Chỉ nghĩ nhưng không hỏi, chỉ cười gật đầu.

Tần Thúc Ninh uống một ngụm nước, nói tiếp: "Thứ Hai tới là mình về Mỹ học tiếp rồi,"

Người phục vụ bưng lên một đĩa bạch tuộc mù tạt nhỏ và một đĩa rong biển.

"Cậu tới Ninh Ba để đi sao? Đi đường bình an nhé."

"Chuyển chuyến bay ở Bắc Kinh."

"À."

Tần Thúc Ninh yên lặng một lúc, đột nhiên trịnh trọng lên tiếng: "Nghe nói cậu ở Ninh Ba, mình rất vui, liền thu hết can đảm thử vận may, không ngờ cậu tới thật."

Lạc Chỉ mở to mắt, nói câu này, bảo cô phải tiếp lời kiểu gì đây?

Cái đám bạn học cũ của Thịnh Hoài Nam đúng là bẩm sinh chỉ thích hợp ở trong phòng thí nghiệm, tốt nhất đừng có đi ra ngoài, cô thầm oán.

Suy nghĩ thay đổi, cô ngẩng đầu cười vô cảm.

"Tiếc là Thịnh Hoài Nam đúng lúc lại có việc, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vì được gặp cậu. Chẳng dễ gì bạn bè mới có thể gặp nhau trước khi ra nước ngoài."

Nụ cười của Tần Thúc Ninh trong trẻo tự nhiên, không lộ ra vẻ gì là bất ngờ hay mất mát.

"Đúng là chẳng dễ gì. Với lại mình nghĩ sau này mình rất khó có thể gặp lại cậu với cậu ấy nữa, bởi vốn chẳng có lý do gì mà gặp. Quan hệ của mình với cậu ấy quá bình thường, mà cậu thì không quen mình."

Lạc Chỉ lẳng lặng nghiền ngẫm ý tứ của câu nói này, không trả lời ngay.

Tần Thúc Ninh tự rót cho mình một chén rượu trắng, nâng lên mời Lạc Chỉ: "Mình biết mình mạo muội, tự phạt một chén."

Cậu ấy ngửa cổ uống rồi đưa chén rượu về phía Lạc Chỉ, tỏ ý mình đã uống hết. Động tác này khiến Lạc Chỉ có chút bất ngờ. Thời gian đầu khi mới lập nghiệp, tửu lượng của Thịnh Hoài Nam không tốt, còn từng bắt cô luyện tập cùng anh. Về sau uống được rồi, lúc nói chuyện lại khoe khoang giảng giải cho cô cái gọi là "văn hóa bàn rượu". Nhưng hầu hết các bạn học của Lạc Chỉ đều rất ít có cơ hội tiếp xúc với tình huống cần uống rượu, thực sự hiếm có ai làm ra động tác theo thói quen kiểu như Tần Thúc Ninh.

"Cậu có hay uống rượu không?" Cô hỏi.

Tần Thúc Ninh lắc đầu rồi lại gật đầu.

"Tự mình thì rất ít khi, nhưng mỗi lần về nhà mình đều uống cùng người lớn. Người lớn trong nhà mình đều giỏi uống rượu, anh chị em họ cũng có tửu lượng tốt. So với tên mọt sách như mình thì ông bà nội thích họ hơn, vì họ nhanh nhẹn khôn khéo, lại giỏi lấy lòng. Về sau mình cũng không chịu thua, đến dịp lễ tết cũng bắt đầu đọ rượu với họ, dần dần luyện được." Cậu ấy nâng bình rượu đặt bên khóe miệng, nghĩ một lát lại đặt xuống rồi cười: "Thực ra chẳng có gì hay mà đọ. Nhưng mình cứ thích so bì với người khác, nếu cố mà không vượt qua được thì mình chấp nhận, cho nên ba năm sau khi thi vào Chấn Hoa, mình đã dần chấp nhận rồi. À, cậu sẽ không cảm thấy mình quá hiếu thắng chứ?"

Lạc Chỉ lắc đầu: "Khi người lớn thể hiện sự bất công quá rõ ràng, trẻ con rất khó giữ tâm lý cân bằng. Ai mà không muốn được mọi người yêu mến, chẳng ai sinh ra đã thích bị coi thường."

Tần Thúc Ninh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, nét cười hiện rõ nơi khóe miệng. Một lần nữa cậu nâng ly với Lạc Chỉ: "Vì câu nói này, mình mời cậu một ly."

Lạc Chỉ vội vàng ngăn lại: "Cậu cứ uống một mình như thế, mình sẽ ngại lắm."

Cậu ấy sững người, chân tay có chút luống cuống, đặt ly xuống bàn, ngại ngùng xoa tay: "Xin lỗi, vậy mình không uống nữa."

Bầu không khí nhất thời chùng xuống. Lạc Chỉ nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của cậu, trong lòng không khỏi tự trách mình.

Cô tự rót cho mình một ly rượu, khẽ nâng lên nói: "Xin lỗi, để mình uống với cậu một ly, đừng để bụng."

Cô ngửa đầu uống cạn dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Thúc Ninh. Nồng độ rượu không cao lắm, nhưng Lạc Chỉ uống nhanh quá nên bị sặc, khó khăn lắm mới kìm lại được, vội vàng dùng khăn giấy che miệng ho nhẹ mấy cái.

"Giờ mình có thể khẳng định, bao năm qua mình thích cậu đúng là rất đáng."

Tần Thúc Ninh đột ngột buông ra một câu khiến Lạc Chỉ ho rũ rượi.

"Thực ra hồi lớp Mười mình đã từng gặp cậu." Cậu làm như không thấy sự bối rối của Lạc Chỉ, nghiêng đầu nhìn ánh đèn leo lét bên bờ hồ ngoài khung cửa sổ, thong thả mở lời.

"Một buổi trưa mùa thu năm lớp Mười, lớp bọn mình chơi bóng trên sân. Mình nhìn thấy một cô gái ôm chồng sách từ căng tin băng qua sân tập đi về hướng tòa nhà giảng dạy. Trông cô ấy rất bình thản, nước da trắng và đôi mắt sáng ngời. Mình cũng không biết vì sao lại chú ý đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn không sao quên được. Nói chung là rất lạ. Về sau mình có kể cho bạn đại học nghe, họ đều nói chắc là hiệu ứng tuổi dậy thì," cậu mỉm cười, "thật đấy, tới giờ mình vẫn chưa hiểu nổi."

Trong ánh đèn chập choạng, Lạc Chỉ chỉ có thể thấy đôi mắt Tần Thúc Ninh qua ánh nến trên bàn, thoạt nhìn như hai ngọn đèn lồng mờ ảo xa xăm.

"Lúc đó mình chơi ở vị trí hậu vệ, thấy cậu bước tới gần thì chợt muốn thể hiện một chút. Dáng người mình thấp, đá bóng cũng không tốt lắm. Ngày trước khi chơi nửa hiệp, mình chỉ chuyền trái đầu tiên lúc trận đấu bắt đầu, còn sau đó gần như không còn việc gì nữa. Nhưng hôm ấy mình lại dẫn bóng, chỉ huy tiền đạo vào vị trí, hơn nữa còn hét lớn, 'theo sát Trần Vĩnh Lạc', 'theo sát Thịnh Hoài Nam'..."

Lạc Chỉ chớp mắt.

Cô nhớ ngày hôm đó. Ký ức vốn bị phủ một lớp bụi chợt hiện rõ trước mắt nhờ câu nói của Tần Thúc Ninh. Khi ấy cô ra sức muốn đứng đầu bảng, muốn làm cho Thịnh Hoài Nam biết mình giỏi giang, thậm chí còn né tránh mọi cơ hội làm quen với Thịnh Hoài Nam. Thế là sau khi nghe thấy tiếng hét lớn "Theo sát Thịnh Hoài Nam"...

"Nhưng không ngờ mình ra sức gào thét như thế mà cậu chẳng buồn nghiêng đầu nhìn mình lấy một cái. Không ngờ, cậu lại ngoảnh đầu sải bước đi mất. Mình không hiểu vì sao trông cậu có vẻ tức giận."

Lạc Chỉ dở khóc dở cười nhưng không giải thích.

"Dù sao cũng cách xa nhau nên mình không nhìn rõ cậu. Bẵng đi một thời gian, đúng vào lúc sắp quên mất cậu, mình bỗng phát hiện trước mỗi giờ tự học buổi tối, cậu đều ra sân tản bộ. Chiều tối nào lớp cũng đá bóng gần bục kéo cờ chỗ sân bóng rổ nên mình thường xuyên trông thấy cậu. Mình cảm thấy cậu thật lạ lùng, người khác thường túm năm tụm ba, chị chị em em, chỉ có mỗi cậu là thui thủi một mình, hơn nữa trông cậu như thể đang tìm ai đó. Nhưng mình quan sát nhiều ngày trời cũng không nhìn ra cậu đang tìm người nào."

"Nhưng lâu dần, rốt cuộc mình cũng nhìn ra chút manh mối. Mỗi lần cậu đi đến gần chỗ lớp mình đều có vẻ mất tự nhiên, mình liều mình trổ tài sắm vai nhân vật trung tâm của cả đội, bất chấp việc bị trêu chọc. Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn đến mình. Lúc đó mình chợt nghĩ, liệu có phải cô ấy tới tìm mình hay không?"

Lạc Chỉ cúi đầu, qua ánh mắt lướt vội, cô trông thấy nụ cười gượng của Tần Thúc Ninh.

Cậu ấy không vội nói ra chân tướng mà hai người đều hiểu rõ trong lòng mà chuyển đề tài, tiếp tục kể chuyện.

"Nhưng chúng ta đã từng gặp nhau, cậu còn nhớ chứ?"

Đối diện với ánh mắt mong chờ của Tần Thúc Ninh, Lạc Chỉ khẽ cau mày, cô gật đầu trong vô thức, nhưng lại không nhớ ra cụ thể là cuộc gặp như thế nào.

"Cuối học kỳ Hai năm lớp Mười, lúc tan học mình đang định ra ngoài, đứng dậy xoay người lại thì nhìn thấy cậu chầm chậm đi ngang qua lớp số Ba, nhìn về phía mình. Khi thấy mình cũng đang nhìn cậu, cậu liền nhìn đi chỗ khác ngay. Mình biết cậu đang giả vờ. Lúc đó mình rất vui, nghĩ thầm rốt cuộc cũng để mình bắt được dấu vết."

Không khí của thành phố ven biển luôn phảng phất mùi ẩm ướt và tanh mặn, khiến trái tim con người cũng trở nên mềm mại và ấm áp hơn. Dưới vòm trời xanh thẫm, ánh đèn rực rỡ ở phương xa cũng được phủ đầy làn hơi ẩm, mài các góc cạnh sắc nhọn thành những lỗ tròn.

Cả thế giới bỗng chốc mờ ảo, chìm vào hồi ức.

"Mình dò hỏi được rất nhiều chuyện về cậu. Mỗi lần giáo viên môn Văn cầm các bài văn mẫu xuất sắc của nhiều kỳ thi đến, hễ phát tới tay là mình giở ra xem ngay, để xem có tìm thấy tên cậu không. Sau đó mình cũng bắt đầu nghiêm chỉnh viết văn, mong được cùng cậu xuất hiện trong tập bài văn xuất sắc. Cậu biết không, đúng là có lần đó thật. Kỳ thi thử năm lớp Mười Hai, bài văn của hai chúng ta ở ngay sát nhau, cậu ở trên, mình ở dưới. Nhưng mình nghĩ chắc cậu chưa bao giờ chú ý phải không?"

Lạc Chỉ dùng vẻ mặt vô cùng chân thành mà buông lời nói dối: "Mình nhớ. Mặc dù không nhớ cậu viết bài gì, nhưng mình nhớ là có chuyện đó."

Đôi mắt Tần Thúc Ninh bừng sáng.

Lạc Chỉ vẫn luôn rất mong Thịnh Hoài Nam trước kia cũng có thể cho cô một lời nói dối như vậy. Còn giờ đây, cô chỉ có thể đem nó cho một người khác.

Tần Thúc Ninh mỉm cười xúc động.

"Cảm ơn cậu, thật lòng cảm ơn cậu. Mình rất vui."

Cô lắc đầu: "Không có gì, mình chỉ..."

Cậu bật cười thoải mái: "Yên tâm, mình sẽ không hiểu lầm đâu, cậu chỉ tiện thể nhìn thấy thôi."

Chỉ là tiện thể, không phải cố ý. Tần Thúc Ninh thẳng thắn như thế khiến Lạc Chỉ xấu hổ vô cùng.

"Cậu sạch sẽ như một trang giấy trắng. Cậu không có người bạn nào rất thân, cũng chẳng có tin đồn với nam sinh nào. Nhưng mình tin là cậu không phải một cô nàng mọt sách đơn thuần. Mình vẫn luôn nhớ đôi mắt sáng trong và nét mặt đầy tâm sự của cậu, chẳng qua là chưa có cơ hội tìm hiểu."

"Nói thật lòng cậu đừng giận nhé, hồi cấp Ba cậu không xinh bằng bây giờ. Ngày đó mình cũng thử nhắc tới cậu với mấy đứa bạn xung quanh, tất nhiên là theo kiểu nói chuyện phiếm, không dám công khai là mình có ý với cậu. Mọi người hầu như đều có nghe nói tới cậu, người đứng đầu ban Xã hội. Nhưng họ cảm thấy cậu rất bình thường, còn nói chân lý 'gái giỏi không xinh' quả là chính xác."

"Nhưng mình thấy cậu rất xinh, là người mà đứng giữa đám đông, mình chỉ cần liếc mắt cũng có thể trông thấy. Họ không nhìn thấy là vì có mắt như mù."

Lạc Chỉ bối rối.

Cô ngắt lời cậu, nâng ly rượu lên, tươi cười mời một ly: "Cảm ơn cậu."

Tần Thúc Ninh không hỏi ý nghĩa lời cảm ơn của cô, chỉ lặng lẽ uống cạn rượu.

Cậu không nhắc tới chữ "thích" nữa. Cô cũng không cố ý lẩn tránh.

Lạc Chỉ biết đây không phải là lời tỏ tình đến muộn. Thứ tình cảm thời niên thiếu kín kẽ đến mức chỉ cần vừa bị hé lộ một chút thôi cũng giận dữ và xấu hổ vô cùng, rồi nhiều năm sau sẽ dần tìm được cơ hội trút bày nương theo sự trưởng thành của họ.

Có những tâm nguyện trở thành sự thực, có những tâm nguyện cuối cùng vẫn chỉ là một câu chuyện cũ.

Cậu ấy chỉ cần được kể câu chuyện ấy ra.

Một bữa cơm tĩnh lặng nhưng không hề ngột ngạt.

Mỗi người đều nghĩ đến một câu chuyện khác nhau trong quá khứ, hoặc có khi cũng sẽ nghĩ về cùng một chuyện, chỉ là với góc độ không giống nhau. Sân bóng rổ ồn ào, những người trẻ tuổi mang đầy tâm sự, những ánh mắt cùng trông về một hướng, tất cả đều khiến trái tim trong lồng ngực như rộn ràng lên.

Khi thanh toán, Tần Thúc Ninh chợt hỏi có thể kết bạn với Lạc Chỉ trên Wechat không.

Lạc Chỉ gật đầu: "Cậu nói cho mình biết nick Wechat của cậu, mình sẽ kết bạn."

Tần Thúc Ninh đưa mắt nhìn cô, trịnh trọng nói: "Conan2005."

"C có viết hoa không? Cậu thích Conan à?" Cô chăm chú nhập chữ.

Người ngồi đối diện hồi lâu không lên tiếng. Lạc Chỉ ngẩng lên thì bắt gặp vẻ mặt thất vọng nhưng vẫn thoải mái của Tần Thúc Ninh.

"Cậu không nhớ thật sao? Chính cậu đã gọi mình là Conan mà."

Conan.

Cô nhìn chàng trai mặc chiếc áo gió ghi-lê màu xanh thẫm không hợp thời tiết ngồi trước mặt mình.

Mùa đông năm lớp Mười Hai, một mình cô ra khỏi căng tin trở về phòng tự học. Mùa đông ở Bắc Kinh trời tối rất sớm, giống như thời gian bị trộm đi trong lúc người ta còn chưa chú ý.

Lạc Chỉ nhìn thấy Thịnh Hoài Nam một mình xách ba lô, tai đeo tai nghe đi cách đó không xa. Khoảnh khắc đó, trái tim cô vô cớ rộn ràng. Gặp được Thịnh Hoài Nam trong thời gian ôn thi buồn chán đúng là một trong số những niềm vui ít ỏi, nhưng cũng không đến nỗi quá xúc động, cùng lắm chỉ như cảm giác đi trên đường nhặt được tờ 100 tệ thôi. Cô cũng sẽ không làm gì, chỉ ung dung đi theo anh, ngẩng đầu đường hoàng ngắm bóng lưng anh, nghe lòng dâng lên những vui buồn xen lẫn ưu tư, coi tâm trạng tốt này là phần thưởng khích lệ chính mình.

Không may là vừa rẽ vào con đường nhỏ thì có một nam sinh chen vào giữa cô và Thịnh Hoài Nam.

Cậu bạn này không cao lắm nhưng lại che khuất tầm nhìn của Lạc Chỉ. Cô hơi bực nên không khỏi khó chịu với cậu ta. Cậu ta còn giống như cố ý đi tới đi lui, dùng hai ngón tay trỏ tạo thành hình máy ảnh để lấy khung cảnh, đứng đối diện đèn đường "chụp ảnh" tách tách.

Đồ điên, cô tức giận nghĩ.

Ánh đèn đường rọi thành một chiếc ô màu cam. Dưới quầng sáng đó, những bông tuyết lả tả rơi xuống, dịu dàng đến nao lòng. Lạc Chỉ quên mất nam sinh "điên khùng" mà cô đang oán thầm trong bụng, cô ngẩng đầu nhìn qua lăng kính của cậu ấy.

Dường như tuyết của cả thế giới đang hội tụ lai dưới ánh đèn khắp cả trần gian.

Cô đứng đó hồi lâu, nam sinh cũng "chụp" rất lâu.

Đợi đến khi cô tiến lên phía trước, hình bóng Thịnh Hoài Nam đã sớm biến mất nơi cuối đường, chìm vào đêm đen.

Nhưng cô không hề cảm thấy thất vọng.

Lạc Chỉ thấy hơi lạnh nên vội bước thêm mấy bước, nghiêng người vòng qua người đang mải mê "chụp ảnh" kia, bỏ lại cậu ta ở phía sau.

Nhưng cô vẫn vô thức đánh giá sơ qua người này. Tuy chỉ nhìn được nửa thân người, áo gió ghi-lê màu xanh đậm khoác ngoài sơ mi trắng, bên dưới quần đồng phục học sinh là một đôi giày thể thao, dáng người hơi thấp và còn đeo kính.

Cô buột miệng nói: "Conan."

Lạc Chỉ không lớn tiếng, nhưng hình như nam sinh đó vẫn nghe thấy. Khi cậu ta ngoảnh lại nhìn, cô vội vã men theo con đường bỏ chạy mất.

Chạy dưới ánh đèn, chạy vào bóng tối.

"Mình nhớ bộ đồ này, không ngờ cậu vẫn còn mặc vừa."

Tần Thúc Ninh tự giễu: "Đúng vậy, thấp người cũng là ưu điểm, đỡ tốn tiền."

Họ vui vẻ nhìn nhau cười, cũng vui vẻ nói lời tạm biệt.

Tần Thúc Ninh từ chối lời đề nghị cho đi nhờ của Lạc Chỉ. Cậu đưa Lạc Chỉ tới bãi đỗ xe, gọi người lái thuê giúp cô, vẫy tay rồi xoay người rời đi. Tới chỗ đèn giao thông, cậu dừng bước, ngoảnh đầu, giơ cao hai tay để lấy khung hình, đứng nguyên tại chỗ mỉm cười hướng về phía Lạc Chỉ: "Tách."

Hành động ấy khiến trong lòng Lạc Chỉ dâng lên thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa xót xa pha thêm chút ẩm ướt, khiến cả trái tim bỗng như trĩu nặng.

Đi qua đoạn đường đất không có cả đèn giao thông, rốt cuộc cũng về tới làng. Xe đỗ trên bãi đất trống của cung văn hóa, Lạc Chỉ một mình chậm rãi đi về hướng khoảnh sân nhỏ.

Vầng trăng tròn trên cao chiếu sáng cả con đường.

Di động cô rung lên, là tin nhắn của Thịnh Hoài Nam.

"Sắp tới ga Ninh Ba rồi, chắc anh có thể về đến nhà trước mười giờ, em nấu cho anh bát mì nhé."

Lạc Chỉ bật cười nhắn trả lời: "Được."

Có lẽ trên tàu hỏa chán quá nên Thịnh Hoài Nam trả lời tin nhắn rất nhanh: "Buổi chiều mở cuộc họp, ngồi tê cả người. Tối nay em ăn gì vậy, đang làm gì thế?"

Lòng chợt phiền muộn, Lạc Chỉ ngẩng đầu lên ngắm trăng. Trăng tròn đến độ có thể lấp đầy cả trái tim con người.

Bên nhau suốt bảy năm, cô gần như đã quên mất tình yêu thầm kín đầy sóng gió suốt cả thời thiếu nữ. Ai cũng nói giờ Lạc Chỉ điềm đạm mà hiền từ, khiến những người xung quanh có cảm giác bình ổn, chững chạc. Cô tìm được hạnh phúc từ trong vô thức, sự u ám, bướng bỉnh, lạnh lùng cao ngạo khi xưa cũng chẳng quay về nữa, đây là chuyện tốt.

Nhưng tại sao cô lại bỗng dưng nhớ đến cô gái sắc bén thời thiếu nữ kia?

Nỗi phiền muộn này giống như đang hờn dỗi vô cớ, nhưng cũng rất ngọt ngào, chẳng thể chia sẻ cùng ai. Dù hiện giờ Thịnh Hoài Nam cùng cô sống chết bên nhau, tâm đầu ý hợp, anh cũng mãi mãi không hiểu được niềm mong đợi của cô khi đặt bút nắn nót viết từng câu văn trên trang giấy trắng.

Cô không có cách nào đáp lại tình yêu của Tần Thúc Ninh. Nhưng điều ấy không cản trở trái tim cô thổn thức.

Không phải vì bị cảm động, cũng chẳng phải vì cậu ấy.

Mà là vì chính bản thân mình, vì ánh sáng trong đôi mắt cậu khiến cô nhớ tới nhiều năm về trước, đôi mắt cô cũng được một người thắp sáng lung linh.

Cô chẳng hy vọng quay về khoảng thời gian khổ sở đó, nhưng cô có thể hoài niệm.

Lạc Chỉ ghé vào bàn đá trong sân, để những cánh hoa đỏ rơi xuống phủ khắp thân mình. Trên màn hình điện thoại vẫn hiện lên tin nhắn cô trả lời Thịnh Hoài Nam.

"Em đang làm gì à? Em đang nhớ anh."

Lạc Chỉ hít hà mùi hương hoa tràn ngập khắp sân, bất giác mỉm cười.

Em đang nhớ anh, còn anh sẽ về đây nhanh lắm.

Em yêu anh.

Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng lúc này đây, em chỉ muốn dành một chút thời gian, hoài niệm chính bản thân mình.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top