Thế nhưng, đũa ở trong bếp, trước mắt giờ đây, thế giới bên ngoài phòng vệ sinh đối với Đường Tiểu Đường đều lớn quá, đáng sợ quá, cô đành phải dùng cán của hai bàn chải làm đũa, nhắm nửa mắt gắp chiếc móng tay ấy ra, đặt lên một tờ khăn giấy sạch.
Tờ khăn giấy lau mặt hút hết lượng nước trên chiếc móng tay đi rất nhanh, nằm giữa một vệt nước loang nhỏ là một vật trông vẫn buồn nôn như trước, như thể một miếng da chết.
Thế nhưng nói cho cùng thì, móng tay chính là một dạng “da chết”.
Từ góc độ của y học, móng tay là sản phẩm được sản sinh ra trong quá trình sừng hóa của biểu bì ở chóp đầu ngón tay, có thành phần chủ yếu là chất keratin, cấu tạo của nó có thể chia làm ba phần, từ dưới lên trên lần lượt là chân móng, đĩa móng và viền móng.
Lúc còn đi học có một thầy giáo với vẻ ngoài trông giống Nam Hải Ngạc Thần, trong lúc giới thiệu về viền móng, một câu nói của thầy suýt nữa làm cô phụt nước bọt ra ngoài, “Chính là cái phần mà các em có thể gặm được ấy”.
Nhân viên pháp y có kinh nghiệm có một câu cửa miệng là “Tóc không bằng răng, răng không bằng móng”, nghĩa là lượng thông tin nhận dạng cá nhân mà một nắm tóc có thể cung cấp không nhiều bằng một chiếc răng, mà một chiếc răng lại không bằng một cái móng tay.
Một nắm tóc, có thể cho biết độ tuổi và tình trạng sử dụng thuốc của nạn nhân; một chiếc răng trừ khi nạn nhân từng lập hồ sơ sức khỏe răng miệng ở bệnh viện răng hàm mặt, còn không thì nhiều lắm chỉ có thể nhìn ra độ tuổi, nạn nhân có mắc bệnh và có nghiện thuốc lá hay không, riêng móng tay thì có thể cung cấp lượng thông tin phong phú hơn nhiều.
Ngay cả trong việc lấy ADN, móng tay cũng chiếm một ưu thế nhất định, thông tin ADN ở tóc tập trung toàn bộ ở vị trí nang tóc, nhìn từ góc độ này mà nói, đối với phần thân tóc mà thợ cắt tóc cắt đi, khả năng lấy được thông tin ADN là bằng không.
Móng tay thì lại khác, chân móng và đĩa móng được cung cấp dinh dưỡng bởi giường móng có chứa mao mạch dẫn, mạch bạch huyết và thần kinh, vì vậy việc tiến hành kiểm nghiệm ADN vô cùng dễ dàng, cho dù là nơi thiếu thốn chất dinh dưỡng, tế bào bị sừng hóa ở mức độ cao, còn thoái hóa cực kỳ nhanh là viền móng, chỉ cần có phương pháp tách chiết thích hợp, hiệu ứng phân hình của STR (đo kiểm tra để phân biệt các cá thể dựa trên trình tự lặp lại của các phân đoạn ADN) thậm chí có thể sánh được với mẫu máu.
“Phương thức cắt đứt chiếc móng là gì?”
Một hồi lâu Lôi Dung không nghe Đường Tiểu Đường nói gì, bèn chủ động hỏi.
Lúc này Đường Tiểu Đường mới nhận ra mình đã mất tập trung, cô thoáng nhìn qua vết thương bị xước ở phần chân móng nói với vẻ quả quyết, “Giật gãy một cách bạo lực, từ dấu vết trên đĩa móng, em suy đoán là dùng thứ gì đó kiểu như là kìm kẹp chặt lại, sau đó rứt mạnh ra.”
“Giới tính của chủ nhân chiếc móng thì sao?”
Đường Tiểu Đường tập trung ánh nhìn lên trên chiếc móng vừa xem vừa nói, “Tỉ lệ giữa chiều cao và chiều rộng của chiếc móng này không quá rõ ràng, tương đối mỏng, bề mặt tương đối trơn bóng, có màu hồng nhạt, có lẽ là kết quả của việc tô sơn móng tay trong thời gian dài. Các đường sọc dọc khá ít, khá thấp, khá nhẵn nhụi, em cho rằng đây là móng tay của nữ giới.”
Bề mặt của móng tay chủ yếu được tạo thành từ các đường sọc chạy theo chiều dọc xuyên suốt toàn bộ thể móng, các đường vân này hơi nhô lên, chúng chính là các đường sọc dọc của móng.
“Tốt lắm, độ tuổi của chủ nhân móng tay thì sao?”
Đường Tiểu Đường hơi do dự.
Phán đoán độ tuổi của một người thông qua móng tay, cách chuẩn xác nhất là thông qua độ dày của móng, vì móng của con người sẽ tăng độ dày lên theo tuổi tác, lấy ví dụ người dưới 30 tuổi, độ dày của móng tay thường nằm trong khoảng 0,5-0,6 micromet còn trên 60 tuổi thì sẽ tăng đến 0,7 micromet, thế nhưng điều này hoàn toàn không thể nhìn ra bằng mắt thường...
Dường như ở đầu bên kia điện thoại, Lôi Dung đã nhận ra suy nghĩ của Đường Tiểu Đường, “Quên mất hệ số Braille rồi à?”
Louis Braille là người đã phát minh ra chữ nổi, bảng ký tự do ông sáng tạo ra dùng 6 điểm nổi để biểu đạt chữ cái tiếng Anh, có những ký tự chỉ có một điểm nổi (như chữ A), nhưng có những ký tự thì lại có đến tận 5 điểm nổi (như chữ Q).
Nhưng “Hệ số Braille” lại là cách diễn đạt của khoa học pháp y, tức là thông qua mức độ nhô lên nhiều ít của các hình chấm trên móng để phán đoán độ tuổi của người sở hữu móng, thông thường, móng tay có hệ số Braille thấp thì người sở hữu móng tương đối trẻ, trường hợp ngược lại thì tương đối lớn tuổi.
Thế nhưng cái này chỉ nhìn thôi thì không được.
Nhất định phải sờ vào bằng chóp đầu ngón tay để cảm nhận.
“Chị ơi, em không dám...”
Tiếng nói của cô nghe như thể bị bơm ép ra từ trong ống tiêm, “Em không dám sờ, em không biết từ đâu ra một chiếc móng tay thế này, em thề tối qua, lúc đánh răng trước khi đi ngủ, em còn chưa nhìn thấy nó.”
“Tiểu Đường, em nghe chị nói này.”
Giọng nói của Lôi Dung vẫn điềm đạm, “Từ khi được sinh ra, cả cuộc đời con người đã là một quá trình không ngừng gặp phải những chuyện kỳ lạ, hơn nữa cái được gọi là trưởng thành chẳng qua là một phản ứng loại bỏ sự dị ứng để xem những chuyện cổ quái là trạng thái bình thường mà thôi, ví dụ như phát hiện ra một chiếc móng tay không biết từ đâu ra trong cốc đánh răng, điều này không hề kỳ lạ hơn chút nào so với việc hứa sẽ đi hết cuộc đời với một người không có chút quan hệ huyết thống trong lễ cưới cả, vì vậy em hãy tập trung một chút, chúng ta đang làm việc.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận