“Chị ơi, em sợ quá, trong phòng em có một thứ cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.”
Qua ống nghe, Lôi Dung không vì mấy từ “cực kỳ, cực kỳ đáng sợ” mà thay đổi giọng nói điềm tĩnh như thể đang chèo thuyền trên biển Bắc, trời trong nắng ấm, con sóng duy nhất chẳng qua cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi. “Thứ gì thế?”
“Một chiếc móng tay!”
Đường Tiểu Đường giọng nghẹn ngào, “Móng tay người!”
Trong ống nghe, trầm lắng xuống một lúc, ước chừng cũng chỉ trong khoảng thời gian để chấm một dấu ngắt, giọng nói của Lôi Dung vang lên lần nữa, “Tiểu Đường, em đang sống ở địa chỉ mà em đã nói với chị trên WeChat hai hôm trước, hay ở nhà bạn?”
“Ở đây em không có bạn bè...”
Đường Tiểu Đường nói.
Mặc dù đã lên thành phố được hơn nửa năm, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ ở trong căn hộ thuê trọ, lên mạng xem manga Nhật, nếu không phải đi ăn cơm thì hầu như cô không bước chân ra khỏi nhà.
“Được, để chị xem thời gian, bây giờ là đúng 8 giờ sáng, ừm, thông thường thì trung tâm giám định pháp y chúng ta cũng đi làm vào giờ này nhỉ?”
“Vâng ạ, thường thì chị còn đến sớm hơn một chút.”
“Tốt lắm, em đã đi lâu như thế mà vẫn chưa quên giờ giấc chấm công, xem ra em vẫn còn cơ hội để quay lại làm việc đấy.”
Lôi Dung mỉm cười, “Xem như chúng ta bắt đầu làm việc bình thường trong thời gian đi làm bình thường, được chứ?”
Đường Tiểu Đường nghe mà không hiểu lắm, cô ngồi thẳng tấm thân mềm oặt lên một chút, “Ý chị là...”
“Giống như ngày trước, bây giờ chúng ta nhận được yêu cầu khám nghiệm tử thi, nhưng do nghi ngờ nạn nhân đã bị phân xác, không phát hiện được thêm thi thể nào ở hiện trường, chỉ có một chiếc móng tay, không còn cách nào khác, em phải biết rằng, lần nào cảnh sát hình sự cũng đều mong tử thi được gửi đến bằng Thuận Phong (1) , nhưng không may là hung thủ lại thích EMS hơn.”
Bất giác Đường Tiểu Đường nín khóc và nở một nụ cười, chống tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy, cô định thần lại, ừ, cứ xem như đang ở trung tâm giám định pháp y, nhìn những thứ đáng sợ ở đó, đâu chỉ có mỗi một chiếc móng tay.
Thế mà, có khi, một chiếc móng tay còn đáng sợ hơn cả một xác chết.
Điều đáng sợ không phải là một chỉnh thể, mà là những phân đoạn mà trí tưởng tượng có thể được phóng đại đến vô hạn.
Một lần nữa cô lại quay mặt đi.
“Tiểu Đường, rời khỏi trung tâm giám định lâu như thế rồi, thật sự em chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại sao?”
Lôi Dung đột nhiên nói.
Đường Tiểu Đường ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói, “Sao em lại chưa từng nghĩ đến chứ, em nhớ chị lắm.”
“Thế thì tốt, để chị xem ngoài giờ giấc chấm công ra, em còn nhớ được bao nhiêu nghiệp vụ pháp y.”
Lôi Dung nói, “Đề bài kiểm tra, à, lấy luôn chiếc móng tay ấy là được rồi, một chiếc móng tay là đủ để dựng nguyên cả một hiện trường vụ án rồi.”
“Vâng..... vâng ạ.”
Ánh mắt Đường Tiểu Đường nhìn kỹ chiếc móng tay đang trôi nổi trên mặt nước trong chiếc cốc đánh răng, giống như trước đây, bắt đầu bước mô tả đầu tiên về vật chứng “Đầu tiên, chiếc móng tay này…”
“Không đạt rồi.”
Giọng nói bên trong ống nghe có chút trách móc, “Ở hiện trường phạm tội, nhân viên pháp y trước tiên cần phải làm gì với mẫu vật cần kiểm nghiệm?”
Ở hiện trường phạm tội, một nhân viên pháp y trước tiên cần phải làm gì với mẫu vật cần kiểm nghiệm?
Ồ, đúng rồi, phải phân biệt xem đó có phải là “mẫu vật ban đầu” không, hay nói cách khác, trước tiên phải làm rõ, mẫu vật này không phải do cảnh sát hình sự để lại trong quá trình khám nghiệm.
Môn khám nghiệm hình sự học chỉ rõ rằng, có bốn loại nguyên nhân chủ yếu khiến cho hiện trường phạm tội và các chứng cứ liên quan bị phá hoại: khí hậu, kẻ phạm tội, thân nhân người bị hại và người đầu tiên phát hiện ra vụ án (ở Trung Quốc có thể còn phải tính thêm “quần chúng vây lại xem”), nhưng nhiều khi, một viên cảnh sát chưa từng được huấn luyện nghiêm khắc về công tác bảo vệ hiện trường có mức độ phá hoại còn nghiêm trọng hơn cả khi kết hợp những yếu tố trên lại với nhau, thi thể là “chứng cứ thứ nhất” của hiện trường phạm tội, vậy nên cũng không thể thoát khỏi “quy luật” này.
Do vậy, Lôi Dung yêu cầu, bất kỳ mẫu vật nào do phía cảnh sát gửi đến, trước tiên đều phải giám định xem có phải mẫu vật ban đầu hay không nếu không phải mẫu ban đầu hoặc mẫu vật ban đầu đã bị bẩn, thì phải ghi vào hồ sơ vụ án, điều này mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với công tác khám nghiệm tử thi, thậm chí là phá án sau này.
Đến tận bây giờ, Đường Tiểu Đường vẫn nhớ, có lần, trong lúc cô và đồng nghiệp là Cao Đại Luân kiểm tra một thi thể, phát hiện một ít tro thuốc lá nơi khóe miệng của người chết, nghiền ngẫm hết nửa ngày trời xem đây có phải là “chữ ký” gì đó do kẻ giết người hàng loạt để lại hay không, đến lúc biết được rằng đấy là kết quả của việc một viên cảnh sát hình sự không kiềm chế được cơn nghiện thuốc lá ở hiện trường, hai người họ suýt nữa tức vỡ cả phổi.
Vậy thì, ý của Lôi Dung là... mình hiểu rồi.
Đường Tiểu Đường xem lại mười ngón tay của chính mình với vẻ vô cùng nghiêm túc và chăm chú, sau đó nói vào điện thoại di động “Chị à, có thể xác định, chiếc móng tay này không phải của em.”
“Tốt lắm, bắt đầu mô tả đi, chú ý trình tự quy phạm và dụng cụ để quan sát mẫu vật.”
Trong việc tiến hành lấy và quan sát những mẫu vật loại nhỏ, cách làm theo quy phạm là dùng nhíp, tuy nhiên xét đến tính đặc thù của môi trường xử lý vụ án, khi nhân viên công tác không mang theo nhíp, vật thay thế tốt nhất là đũa, về điểm này ngoài nhân viên pháp y của một số ít quốc gia như Trung Quốc và Hàn Quốc, những nhân viên pháp y khác hoàn toàn không thể thao tác được, về chất liệu thì đũa kim loại là tốt nhất, vì trong cuộc sống thường ngày, kim loại dễ khử trùng nhất, sẽ không làm cho vật mẫu bị bẩn lần hai, nếu thực sự không có thì cũng có thể dùng đũa tre, đũa gỗ và tệ nhất là đũa nhựa.
---------
1. Một công ty chuyển phát nhanh có trụ sở tại Thâm Quyến, Quảng Đông Trung Quốc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận