“Tóc không bằng răng, răng không bằng móng.”
(Câu cửa miệng của Pháp y)
----------------
"Đây là... cái gì thế?”
Nhìn vào thứ đang trôi nổi trên chiếc cốc đánh răng, Đường Tiểu Đường thấy hơi khó hiểu.
Bò dậy từ trên giường, vừa dụi cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ vừa vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải lên... suốt cả quá trình đó, cô đều không nhìn thấy nó, mãi đến lúc dòng nước từ vòi tuôn vào trong cốc đánh răng, nó mới từ từ nổi lên.
Cô ngẩng đầu lên, bên ngoài ô cửa sổ hẹp dài là bầu trời mờ xám, có chút phù nề, và hơi phát sáng, tựa như phổi của người bị chết đuối.
Bất giác, xoang mũi có cảm giác đau nhức như bị sặc nước, cô vội cúi xuống, xem xét lần nữa cái thứ nãy giờ vẫn trôi nổi trên cốc.
Không động đậy, nhưng dường như lại đang dao động nhè nhẹ, giống một vật thể sống đã chết, mà như chưa chết hẳn, nhưng vật thể gì lại có màu sắc như thế chứ: một mảnh nửa trong suốt, trong sắc trắng có chút màu da, hệt như mảnh da chân bị xén, trông buồn nôn đến lạ.
Cô căng tròn mắt rồi nhìn thật kỹ.
Bỗng nhiên...
Bỗng nhiên cô ý thức ra được đó là thứ gì!
Cô rùng mình, lui về sau nửa bước, thắt lưng đập lên khung cửa kính của phòng tắm, khiến nó phát ra một tiếng “rầm”.
Không ngờ lại có tiếng vọng.
Đột nhiên, nỗi sợ hãi trong cô lớn gấp hàng trăm lần!
Đúng thế, dù là trong nhà vệ sinh, hay trong căn phòng bên ngoài nhà vệ sinh đi nữa, thì lúc này chỉ có mình cô đơn độc đối mặt với thứ đáng sợ ấy.
“Đường Tiểu Đường, mày nhớ lấy, cả đời này dù mày có đi đến đâu, tao cũng sẽ bám chặt trên cổ mày!”
Trong nháy mắt, lời nguyền rủa đáng sợ xuất hiện trong đầu cô, từng chữ như thể đang dùng búa gõ “boong boong boong” lên võng mạc, cô không chịu đựng nổi nữa, thực sự không chịu đựng nổi nữa.
Ta đã trốn chạy đến nơi xa xôi thế này, vì sao ngươi vẫn đuổi theo ta? Rõ ràng ngươi biết ta hoàn toàn vô can, vì sao vẫn không chịu buông tha ta?
Cô chậm rãi ngồi vật xuống đất, mắt nhắm nghiền, thở hổn hển từng hơi mạnh, như thở không ra hơi vì thiếu oxy, trong một thoáng, cô thậm chí không xác định được rốt cuộc mình đang ở nhà vệ sinh hay là trong cỗ quan tài đã bị chốt chặt nắp hòm và đang dần chìm xuống.
Hồi lâu thật lâu, thế giới hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, như thể đã bị vùi chôn rất sâu dưới lòng đất, mãi đến lúc một tiếng động ào ạt nghe như tiêu chảy vọng lại từ trong đường ống thoát nước, cô mới vui mừng và cũng xót xa nhận thức được rằng: nơi mình ở vẫn là trần gian.
Cô mở mắt ra, một niềm khát khao sinh tồn khiến cô muốn chạy ra ngoài, nhưng cô không cử động nổi, thân thể này đã hoàn toàn không còn là của cô nữa, mà chỉ là một tảng thịt có thể lôi ra xâu xé bất cứ lúc nào.
Lần trước ở trong thang máy Tòa nhà thương mại Long Dụ đã xảy ra tình huống như này, cô còn cố tình chọn một chuyến thang máy tham quan lên thẳng, để tránh trường hợp chứng sợ không gian kín tái phát, thế nhưng khi thang máy lên đến tầng bốn, nhân viên bán hàng thời trang nữ đã treo con ma-nơ-canh trên móc treo, khiến trong nháy mắt cô trở lại Bắc Kinh, trở lại căn hộ mình từng thuê trọ, trở lại cái đêm khuya u ám đáng sợ ấy... Mình phải, mình phải nghĩ cách.
Cô lần tay lên túi quần của bộ đồ ngủ.
Còn may, còn may, lúc thức dậy, cô đã mang điện thoại theo thói quen.
Cô lấy điện thoại ra, dùng ngón trỏ bấm vào màn hình mấy nhát thật mạnh, mở danh bạ, tìm đến cái tên “Lôi Dung”, rồi lập tức nhấn vào biểu tượng gọi màu xanh lục ở bên cạnh.
Lôi Dung là vị nữ bác sĩ pháp y cấp cao nhất của Trung Quốc, kiêm phụ trách Trung tâm Giám định pháp y tư nhân duy nhất trong nước. Trước đây, Đường Tiểu Đường từng công tác ở trung tâm này một thời gian dài, Lôi Dung rất quan tâm cô, cũng hướng dẫn và giúp đỡ cô rất nhiều về nghiệp vụ.
Đáng tiếc là kể từ sau sự việc ấy, cô đã dứt khoát rời khỏi trung tâm giám định, rời xa người chị Lôi Dung dịu dàng, hiền lành và ân cần ấy.
“Tút, tút, tút, tút, tút... Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”, một giọng nữ vọng lại từ trong ống nghe.
Cô tuyệt vọng.
Mái tóc buông thõng như dải voan đen che phủ trên vai cô.
Cái thứ ấy, vẫn đang trôi nổi trên chiếc cốc đánh răng.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên, tuy nhạc chuông được cài đặt là bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình Nhật Bản Love Live! nhưng trong phòng vệ sinh lặng im như chết, lại nghe đinh tại chực vỡ màng nhĩ như thể tiếng nhạc rock heavy mental vậy.
Cô nhìn điện thoại, rồi nghe máy như thể nắm lấy ngọn cứu mạng.
“Chị, chị Lôi Dung.”
Mới nói được vài từ thì nước mắt đã giàn giụa, ngay cả chính bản thân cô cũng không ngờ tới.
Ở đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm tĩnh vô cùng của Lôi Dung, giọng nói ấy như một miếng nệm dựa khổng lồ bằng bọt biển, khiến Đường Tiểu Đường liền cảm thấy ấm áp và tin cậy ngay, “Tiểu Đường, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận