Cây đàn này là vật bất ly thân của thẩm thẩm, thân đàn thẳng tắp, âm thanh trong trẻo, chỉ có điều là phần đuôi đàn bị cháy đen, giống như là được lấy ra từ trong đám cháy vậy.
Lúc Lý Quan Nhất đàn, thẩm thẩm cầm một quyển sách, yên lặng ngồi trên ghế, mắt nhắm hờ, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nhưng gầy gò.
Cả người nàng như ẩn mình trong bộ y phục rộng thùng thình, càng thêm gầy yếu, bỗng nhiên, nàng nghe thấy một tiếng đàn sai, lập tức lười biếng mở mắt, quyển sách trong tay nhẹ nhàng gõ lên đầu thiếu niên, nói: "Đàn sai rồi, Ly Nô Nhi. Sao vậy, có tâm sự sao?"
Tâm tư của Lý Quan Nhất tất nhiên là vì vân văn kia lại xuất hiện, vì chiếc đỉnh kia sắp đầy, vì độc trong người hắn có thể chữa khỏi mà dao động.
Chỉ là một chút thất thần thôi mà cũng bị thẩm thẩm phát hiện ra, chuyện trúng độc và chuyện bản thân mạo hiểm không thể nói cho nàng biết, lúc hắn đang do dự, thẩm thẩm đã mỉm cười.
Nàng cười, đôi mắt màu hổ phách nhìn thiếu niên, quyển sách trong tay khẽ điểm lên vạt áo Lý Quan Nhất, sau đó lại trượt xuống đầu gối, ống quần của hắn, nói: "Chuyện ngươi ghét nhất chính là giặt quần áo, lúc nào cũng đi đường vòng để tránh vũng bùn, sợ bùn bắn vào người. Có người đến tiệm thuốc gây chuyện sao?"
Thẩm thẩm dựa vào ghế, một tay chống cằm: "Hồi Xuân Đường có chút quan hệ với phủ nha, hơn nữa còn nuôi ba tên võ phu.
Người có thể đến Hồi Xuân Đường gây chuyện không nhiều, có thể khiến ngươi phân tâm, để ta đoán xem, là gặp đám người kia rồi phải không?"
Lý Quan Nhất bất đắc dĩ thở dài, nữ tử này mang hắn trốn tránh suốt mười năm bình an vô sự, tâm tư quả thực rất tỉ mỉ, tính cách cẩn thận của hắn hiện tại đều là do mười năm qua học từ thẩm thẩm, hắn nói: "Ta biết là không giấu được thẩm thẩm mà."
Sau đó, hắn kể lại mọi chuyện, chỉ giấu không nhắc đến đỉnh đồng xanh, thẩm thẩm trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Xích Long pháp tướng... Đêm đến học võ, nếu là hắn, vậy thì được.
Về phần đám kỵ binh vân văn kia… Chúng ta đến đây đã hai năm rồi, mấy tháng nữa lại phải rời đi, nhiều chuyện chẳng bằng ít chuyện, sau này ngươi nên tránh bọn họ thì hơn.
Nếu không may gặp phải, đừng chấp nhặt với bọn họ, nhịn một chút là được.
Có câu, "Một điều nhịn chín điều lành", nhường nhịn một chút cũng không sao, hơn nữa ngươi còn nhỏ, ra ngoài đừng nên tranh cãi với người khác..."
Giọng nói của nàng rất dịu dàng, những lời khuyên răn này khiến Lý Quan Nhất nhớ đến mẹ của mình ở kiếp trước, mỗi lần hắn ra ngoài, mẹ hắn đều dặn dò như vậy, bảo hắn ra ngoài không nên cãi nhau với người khác, nên nhường nhịn thì nhường nhịn, sắc mặt thiếu niên không khỏi dịu lại.
Bỗng nhiên, nàng nhét vào tay trái hắn một thứ, là một thỏi bạc.
Sau đó, một luồng khí lạnh ập đến, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay thẩm thẩm cầm một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm có chút cổ xưa, Lý Quan Nhất hơi sửng sốt, thẩm thẩm đã rút kiếm ra, thân kiếm dài bằng cánh tay, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thẩm thẩm khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vung kiếm, chiếc bàn gỗ đã bị chém đứt một góc, nàng lại vung kiếm chém một nhát, chiếc nồi sắt cũ kỹ đã bị chém làm đôi, rơi xuống đất, cả hai lần đều không hề phát ra tiếng động.
Trên thân kiếm là vân văn chi chít hình thành trong quá trình rèn, hai mặt đều khắc hai chữ thuộc loại mật văn.
thẩm thẩm đã dạy hắn cách nhận biết loại chữ này.
Mặt trước là "Mộ Dung", mặt sau là "Thu Thủy".
Là tên của thanh đoản kiếm.
Cũng là tên của thẩm thẩm.
Cái tên này khiến Lý Quan Nhất nhớ đến Mộ Dung thế gia vô cùng nổi tiếng, Mộ Dung thế gia ở Giang Nam châu thứ mười tám, là vùng đất mà Trần quốc đã đánh mất vào mười hai năm trước, cũng là nơi mà hai người muốn đến.
Mộ Dung Thu Thủy đặt đoản kiếm vào tay phải thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Nam nhi không thể không có lòng dạ, nếu có thể dùng bạc để giải quyết, vậy thì dùng bạc, nhường nhịn một chút cũng không mất mặt.
Nam nhi không thể không có hung tính, nếu bọn chúng còn không buông tha, thì dùng kiếm.”
Lý Quan Nhất vô thức nói: “Thẩm thẩm, chẳng phải người vẫn thường nói ‘một điều nhịn chín điều lành, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nhiều chuyện chẳng bằng ít chuyện’ hay sao?”
Hắn thấy vị thẩm thẩm xinh đẹp của mình khẽ mỉm cười, đưa ngón tay điểm vào mi tâm hắn, nói: “Ly Nô Nhi ngốc của ta, nhưng cũng có câu nói rằng...”
Giọng nàng chùng xuống, rồi lông mày lại nhướng lên, trên mặt lộ vẻ phấn chấn: “Gọi là cút con mẹ nó đi!”
***
Nửa đêm.
Việt Thiên Phong ngồi trong điện Sơn Thần, miệng ngậm một cái xương đùi gà, khoanh chân chờ đợi.
Y nhất ngôn cửu đỉnh, ở đây chờ đứa nhỏ kia, cũng đã chuẩn bị sẵn một môn công pháp thượng thừa của hệ Binh gia, chỉ cần đứa nhỏ kia đến, y sẽ lập tức truyền thụ môn công phu này cho nó.
Nhưng mà, đứa nhỏ đó sẽ đến sao?
Bỗng nhiên, vành tai y khẽ động.
Con ngươi Việt Thiên Phong đột nhiên mở ra.
Có người đến.
Là địch!
Bên ngoài có tiếng người đè thấp giọng quát: “Bắn tên!!!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận