Ùuuu!!!
Gần như ngay khi Lý Quan Nhất nắm chặt cây cung thần này, đỉnh đồng xanh cổ xưa trong lòng hắn bắt đầu rung động kịch liệt.
Dị tượng này không phải là do đỉnh đồng xanh, mà là đến từ pháp tướng Bạch Hổ mới được khắc ấn trên đỉnh đồng xanh.
Nó như gặp lại cố nhân, như thấy huyết mạch đồng nguyên của mình.
Pháp tướng Bạch Hổ bắt đầu rung động kịch liệt, giãy giụa. Trên đỉnh đồng xanh bỗng nhiên sáng lên tầng tầng lưu quang, nhưng không còn trấn áp như trước, mà hội tụ thành một luồng gió cuộn trào, vây quanh thân pháp tướng Bạch Hổ, khiến Xích Long vừa ló đầu ra đã bị khắc ấn trở lại.
Trong mắt Lý Quan Nhất, từng tia khí tức nhè nhẹ bắt đầu hội tụ.
Trong mắt hai ông cháu Tiết gia, lại chẳng có gì xảy ra.
Họ chỉ thấy thiếu niên kia nóng lòng muốn thử, đi tới bên cạnh chiến cung, sau đó đặt tay lên.
Nhưng trong mắt Lý Quan Nhất, trên cây cung này rõ ràng bắt đầu lưu chuyển một loại khí tức nào đó, hắn muốn dời tay đi nhưng không thể.
Pháp tướng Bạch Hổ trên đỉnh đồng xanh bò lên vai hắn, giống như đứng trên đỉnh núi cao, hướng về phía trước gầm thét, mà khí tức không ngừng hội tụ.
Lý Quan Nhất nhìn thấy, trên cây chiến cung kia xuất hiện thêm một bàn tay trong suốt.
Ngẩng đầu lên.
Khí cơ hội tụ hóa thành một vị nam tử cao lớn, mặc giáp trụ cổ xưa, không nhìn rõ mặt. Bên cạnh hắn, một con Bạch Hổ như thật đang thong thả dạo bước, ánh mắt lạnh như băng, dường như có thể nhìn thấu huyền bí của vạn vật. Phía sau là núi non trùng điệp, là một dãy núi cao chọc trời cùng thành trì nguy nga hùng vĩ.
Hai người, hai pháp tướng Bạch Hổ.
Vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, nhìn nhau.
Gió thổi qua hồ sen, mang đến tiếng cờ xí phần phật trên chiến trường năm trăm năm trước.
Năm trăm năm trước.
Trên thảo nguyên xuất hiện một vị vương giả tàn nhẫn vô tình nhưng hùng tài vĩ lược. Hắn giết chết cha mình, dựa theo quy củ của thảo nguyên thời đó, cưỡng ép cưới mẹ kế, chinh phục cả bộ tộc, thôn tính cả thảo nguyên với khí thế cuồn cuộn.
Mười năm trôi qua, mười tám bộ tộc trên thảo nguyên đã quy về một mối.
Hàng năm, họ đều tổ chức đại hội trên thảo nguyên. Mọi người không có thành kiến, cùng nhau uống rượu, ăn thịt, vật lộn, đua ngựa như huynh đệ. Trên thảo nguyên dần dần chỉ còn vang vọng một giọng nói, trong gió chỉ còn truyền tụng danh hiệu của một vị vương giả.
Vì vậy, họ mang theo trường thương và đoản cung, cưỡi những con ngựa thảo nguyên chịu thương chịu khó, tập hợp ba mươi vạn đại quân, muốn xâm chiếm Trung Nguyên.
Thậm chí còn vây khốn Hoàng đế Trung Thổ trong một tòa thành, suýt nữa lấy mạng hoàng đế. Sau khi trở về, Hoàng đế đã lệnh cho Thần tướng của Tiết gia đi đánh đuổi kẻ địch đến từ thảo nguyên này.
Hai bên sắp quyết chiến dưới hùng quan. Thần tướng Tiết gia ngồi khoanh chân trong doanh trại, lặng lẽ lau chùi chiến cung trong tay. Bạch Hổ nằm bên cạnh.
Vị tướng quân trẻ tuổi vuốt ve chiến cung, cảm nhận được sự hưng phấn của nó. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Sơn xa xôi trên thảo nguyên, nói: "Chúng ta sắp lập nên đại nghiệp lớn nhất đời mình rồi.
Danh tướng thời xưa mười tám tuổi đã phong Lang Cư Tư(*), chí hướng của ta còn lớn hơn hắn.
Ta muốn bắn chết vương giả của thảo nguyên ngay dưới Thánh Sơn nơi chúng cử hành tế lễ, khiến những dân tộc sinh ra và lớn lên trên lưng ngựa kia ba trăm năm không dám xâm phạm bờ cõi Trung Nguyên, phù hộ con cháu đời sau mãi mãi bình an.
Chiến công như vậy, không nên bị vùi lấp trong bụi trần lịch sử. Lấy thần binh này làm dẫn.
Ghi dấu lại chiến tích vĩ đại năm trăm năm trước và năm trăm năm sau, không ai sánh bằng."
Bạch Hổ khổng lồ ngáp một cái.
(*phong Lang Cư Tư: nguyên chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.)
Vị tướng quân trẻ tuổi năm trăm năm trước nắm chặt chiến cung, nói: "Ta nghĩ, nếu hậu bối có thể cầm được cây cung này, chắc cũng có thể hiểu được quyết tâm của chúng ta. Ta sẽ bắn một mũi tên xuyên qua cái gọi là Thánh Sơn của chúng. Người đến sau, nếu có duyên phận, có thể đến khoảng trống trên Thánh Sơn đó, ta sẽ để lại một vài thứ.
Bệ hạ bị vây khốn, ta đã giết chết vương giả của chúng, danh vọng quá lớn sẽ dẫn đến phản phệ. Ta lo lắng cho sự tồn vong của Tiết gia, nên đã để lại chiến kích của mình ở đây, chỉ truyền lại cung tiễn cho Tiết gia, dùng cách này để tự giảm bớt danh vọng, bảo toàn con cháu."
Vị tướng quân trẻ tuổi mỉm cười: "Cuối cùng, xin hãy nhận lời chào từ quá khứ của ta.
Hậu thế.
Chào các ngươi.
Thiên hạ tương lai, có còn yên ổn không?"
Năm trăm năm trước, các mưu sĩ của vị Thần tướng tiến vào doanh trướng, tò mò hỏi: "Tướng quân, ngài đang nói gì với cây cung vậy?"
Vị tướng quân trẻ tuổi ngẩng đầu: "Không có gì. Ta chỉ nghĩ, nếu cây cung này không bị gãy, biết đâu một ngày nào đó, sẽ có người nghe được lời ta nói?
Có thể là mười năm, có thể là một trăm năm, hoặc có thể lâu hơn nữa, dù khi đó ta đã chết. Giống như tìm thấy bút tích của người xưa trong những cuốn sách cũ. Chẳng phải cũng là một chuyện đáng để mỉm cười hay sao?"
Các mưu sĩ nhìn nhau, cảm thán: "Thần ý của Tướng quân, đã có thể trường tồn ngàn năm rồi sao?"
Vị tướng quân trẻ tuổi chỉ khẽ vuốt ve chiến cung, không đáp, nhìn về phía chiến trường ngày mai.
Bên ngoài doanh trướng, tiếng binh khí va chạm, tiếng cờ xí phần phật trong gió lớn trên thảo nguyên, những âm thanh này dần dần xa khuất.
Cảnh tượng trước mắt như khói bụi, phản chiếu trong mắt Lý Quan Nhất. Hắn nghe thấy lời nói của vị đệ nhất Thần tướng năm trăm năm trước.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ngẩng đầu lên.
Pháp tướng Bạch Hổ cổ đại khổng lồ, thậm chí đã có thần tính, đứng ngay trước mặt hắn. Đôi mắt màu vàng kim, lông trên đầu dài hơn một chút, lay động trong gió như ánh bình minh.
Nếu nói pháp tướng Bạch Hổ như vậy là Bạch Hổ Tinh Quân giáng thế, cũng chẳng ai phản bác được.
Pháp tướng Bạch Hổ trên vai Lý Quan Nhất cố gắng đứng vững.
Thân thể hơi run rẩy, hai chân trước đầy lông xù giơ lên rồi lại hạ xuống, giống như đang xoa bóp vai cho Lý Quan Nhất.
Cuối cùng, cái đuôi căng lên như lò xo rồi đột ngột buông ra, cả người lao vút đi. Lúc bay ra ngoài, nó giống như một quả cầu thép nhỏ, sau đó duỗi mình ra giữa không trung.
Bịch!
Rơi trúng pháp tướng vô song được tạo thành từ thần binh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận