Phần đuôi tràn ngập cả thần điện này của cự long đỏ rực kia quấn quanh hai đầu gối nam nhân, thân thể cự long càng về phía đuôi càng trở nên trong suốt, trong mắt Lý Quan Nhất, nam nhân này trông vừa giống thần vừa giống ma.
Cự long đỏ rực như thần kia cũng không phải là thực thể.
Chỉ có Lý Quan Nhất, nhờ vào năng lực của ấn ký đỉnh đồng xanh mới có thể nhìn thấy nó.
Mà phải đến một tháng trước, sau khi gặp nam nhân này, đỉnh đồng xanh im lìm suốt mười năm của Lý Quan Nhất mới bắt đầu thức tỉnh, độc tố trong cơ thể hắn thỉnh thoảng lại phát tác cũng bị áp chế, hắn cũng có được đồng thuật đặc biệt để nhìn thấy cự long này.
Một bên là kịch độc hành hạ sắp mất mạng, một bên là đỉnh đồng xanh kỳ lạ áp chế kịch độc, Lý Quan Nhất tất nhiên phải nắm chắc cơ hội này.
Lưu quang trong mắt Lý Quan Nhất dần biến mất, hư ảnh thần long cũng biến mất theo, hắn giả vờ như chỉ nhìn thấy một tên ăn mày bình thường, sau đó quỳ xuống bồ đoàn trong điện Sơn Thần, lần lượt bày gà quay, bánh bao và rượu ra, chắp tay vái lạy tượng thần một cách thành kính.
Một tháng nay, hắn vẫn giả vờ đến đây để cúng bái Sơn Thần, rượu thịt mang đến đều để lại đây, đều là để cho nam nhân có khí chất bất phàm này ăn, hai ba ngày lại đến một lần, mỗi lần chỉ thắp một nén nhang rồi rời đi.
Hắn đang cố gắng giữ một khoảng cách an toàn, vừa có thể khiến ngọc dịch trong đỉnh đồng xanh tích tụ, lại không khiến nam nhân này nghi ngờ.
Hắn cố gắng diễn cho giống một thiếu niên thành kính, thậm chí chưa từng nói chuyện với nam nhân này.
Hắn định từ từ tiếp cận, trở nên quen thuộc một cách tự nhiên, sau đó tìm cơ hội kích phát đỉnh đồng xanh từ nam nhân này.
Nhưng hiện tại, e là không còn thời gian nữa rồi.
Lý Quan Nhất làm xong những nghi thức thường ngày, nghĩ đến đám người kia, nghĩ đến cơ hội thay đổi vận mệnh mà nam nhân này mang đến cho mình, hắn cắn răng, vẫn quỳ trên bồ đoàn, nhưng lại đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay, có Đề Kỵ mặc đồ thêu hình thú màu đỏ, đi theo một thanh niên mặc áo có thêu vân văn ở ống tay áo đến tiệm thuốc.
Nói là có một tên tặc phạm cướp ngục, cướp hết dược liệu mà tên phạm nhân kia cần.
Còn dán cáo thị, nói là nếu ai biết tung tích thì đến nha môn báo cáo, sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc. Hy vọng chuyện này sớm kết thúc, tiệm thuốc có thể khôi phục lại như bình thường.”
Đại hán đang ngồi đó cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Bên tai Lý Quan Nhất như vang lên tiếng rồng ngâm trầm thấp, hắn theo bản năng ngẩng đầu.
Không cần đến khí tức của đỉnh đồng xanh trợ giúp, trước mắt hắn đã chia thành hai thế giới, một thật một ảo, một bên là điện Sơn Thần đổ nát hoang tàn, một bên là lưu quang màu đỏ rực rỡ, mây ngũ sắc cuồn cuộn, trong đám mây, đầu rồng khổng lồ mờ mịt kia đang đặt trên mi tâm thiếu niên, khiến mái tóc đen của hắn khẽ lay động.
Khói mây đột nhiên tản ra, hai mắt Xích Long lóe sáng, sau đó bị một thân ảnh to lớn đâm nát.
Tên ăn mày cao lớn kia bước ra từ trong đám mây, cự long vây quanh y.
Ngọc dịch trong đỉnh đồng xanh trong lòng Lý Quan Nhất nhanh chóng dâng lên.
Những cảnh tượng kỳ dị này, không phải mắt thường có thể nhìn thấy.
Ngọc dịch trong đỉnh đồng xanh nhanh chóng dâng lên, tên ăn mày kia nhìn thiếu niên trước mặt.
Trong khoảng thời gian này, y cũng âm thầm quan sát Lý Quan Nhất, lần đầu tiên gặp mặt, tuy Lý Quan Nhất có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng lại mang đồ ăn thức uống đến cho y.
Một lần có thể là do thiện tâm, nhưng có một hôm, y thuận miệng nói là mình khát nước, ngày hôm sau, hắn đã mang thêm một bình rượu đến, y biết tiểu tử này nếu không phải là thiện tâm đến mức úng não, thì chính là kẻ thông minh, nhận ra thân phận của y, hơn nữa cũng có mục đích riêng.
Nhưng cho dù là vậy, tiểu tử kia cũng nhẫn nhịn suốt một tháng trời, không hề chủ động tiếp cận.
Mãi đến hôm nay, hắn mới chủ động nói ra chuyện này, hơn nữa còn nói với Sơn Thần, chứ không phải nói thẳng với y là đã biết y chính là đào phạm, hắn vẫn như một thiếu niên bị đám Đề Kỵ kia ức hiếp, thành tâm bái thần, cẩn thận từng chút một, không nóng vội.
Trong lòng tên ăn mày thầm khen ngợi, bỗng nhiên cười lớn, chắp tay thi lễ, nói: “Đa tạ tiểu huynh đệ đã mang rượu thịt đến cho ta trong suốt một tháng qua.
Hôm nay lại còn cực khổ báo tin cho ta, xem ra, ta không thể tiếp tục trốn ở đây được nữa rồi.”
Tên ăn mày than thở một tiếng, sau đó ngồi xuống, xé một cái đùi gà, đưa vào miệng nhai ngấu nghiến, sau đó cầm bầu rượu lên tu ừng ực, một con gà to béo, mười cái bánh bao to, số thức ăn đủ cho cả nhà người thường ăn, vậy mà lại bị tên ăn mày này đớp sạch sẽ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận