Với thị lực của Việt Thiên Phong đã có thể nhìn thấy tòa thành trì kia.
Là một trong hai tòa quan thành ở hai bên kinh đô Giang Châu của Trần quốc, địa thế xây dựng đặc thù, cách nơi này không tới trăm dặm.
Với tốc độ của Việt Thiên Phong, cho dù mang theo vị đại sư thuật số không biết võ công này mà trên đường gặp cường địch ngăn cản, thì cũng chỉ mất nửa ngày là đến nơi.
Nhưng lão giả kia chỉ ngồi trên tảng đá, tay cầm một cành cây vẽ những hoa văn phức tạp trên lớp đất mỏng. Cho dù vừa rồi có sát thủ tới cũng không ngẩng đầu lên, trên mặt đất là một vòng tròn cực lớn, bên trên có vô số vì sao, phức tạp muôn hình muôn vẻ.
Cành cây trong tay lão nhân như một con dao khắc, cắt vòng tròn giống như Hồn Thiên này ra, không ngừng viết xuống từng ký hiệu chữ viết, dần dần phức tạp đến mức Việt Thiên Phong không thể hiểu được.
Hồn Thiên Cát Viên Pháp.
Tổ lão gia tử vốn là đại lão của Đạo môn, hai mươi bốn Tế Tửu, tinh thông thiên văn, lại là đại sư thuật số, am hiểu nhất là suy diễn, nói rằng mọi chuyện trên đời đều đã được khắc ghi trong ánh sáng của các vì sao trên trời, bỏ đi những thứ không hợp lý, là có thể tới gần chân tướng vô hạn.
Việt Thiên Phong lại gọi vài tiếng, Tổ lão mới ngẩng đầu, Việt Thiên Phong hỏi: "Tổ lão tiên sinh, muốn lập tức xuất phát không?"
Lão giả ngồi trên tảng đá, nhẹ giọng nói: "Chờ hảo hữu của ta hồi âm. Làm phiền Việt tướng quân, ở lại cùng lão phu thêm vài ngày."
Việt Thiên Phong hiểu rõ.
Trước khi xuất phát, lão nhân đã gửi thư cho các hảo hữu của mình, trong số các hảo hữu của lão, có đại nho Vương Thông, có cự tử(*) thứ bảy của Mặc gia chu du khắp nơi, cũng có “Tư Mệnh” lớn tuổi nhất của Âm Dương gia.
(*cự tử: tôn xưng của những người đứng đầu Mặc gia)
Ngoại trừ vị kia của Pháp gia, tất cả đều đã hồi âm.
Văn nhân cũng có khí phách, sau khi biết Nhạc soái bị oan, những lão nhân tóc bạc này lại một lần nữa đứng lên, hy vọng cứu vãn hy vọng của quốc gia này.
Tổ lão cùng những hảo hữu này ước định cùng nhau tới Giang Châu của Trần quốc, nhưng trước đó ông đã bảo Việt Thiên Phong dùng phương thức truyền tin đặc biệt, đổi địa điểm tới thành Quan Dực.
Lão giả nói: "Cũng là vì chút tư tâm của ta... Vốn là vì cứu Nhạc soái, đại thế như vậy, cũng hy vọng giới thiệu người thừa kế mà ta sắp tìm được cho bọn họ quen biết."
Việt Thiên Phong nghĩ tới tổ chức trong truyền thuyết kia, nói: "Thiên Xu học hội ở Đông Lục?"
Lão giả lắc đầu: "Vậy thì hà khắc quá. Chỉ là muốn để lại cho hắn một con đường sống.
Việc chúng ta làm, chắc chắn sẽ khiến triều đình nổi giận, lão phu thì không sao, nhưng nếu ta tìm được đệ tử, hậu quả này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Suốt thời gian qua ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cách, có thể bảo vệ tính mạng của hắn. Muốn có danh tiếng vang dội, phải cẩn thận từng li từng tí."
Việt Thiên Phong lẩm bẩm: "Danh tiếng vang dội như vậy, cẩn thận từng li từng tí. Giết hắn vô ích mà lại mang đến tai họa lớn, đúng là có thể bảo vệ tính mạng của hắn."
Lão nhân cúi đầu suy diễn, bình tĩnh nói: "Ta muốn tặng cho thành Quan Dực một danh tiếng vang dội. Như mưa to gió lớn, từ trên trời rơi xuống, mưa móc đều ướt, có thể tiếp được bao nhiêu, phải xem tạo hóa của hắn vậy."
Việt Thiên Phong biết, lão giả nói danh tiếng vang dội, cũng là đang tạo thế để cứu Nhạc soái.
Trần quốc trọng văn, Ứng triều trọng võ, ở những quốc gia khác nhau, kế sách áp dụng cũng phải khác nhau.
Cách này chỉ có tác dụng lớn ở Trần quốc.
Y nhìn thành Quan Dực, nghĩ nhất định phải đưa lão giả vào trong đó, người trấn giữ thành đã được thay bằng danh tướng Lỗ Hữu Tiên của Trần quốc, mà người mạnh nhất trong thành, hẳn là lão Bạch Hổ của Tiết gia kia, tuy rằng hai bên cách nhau trăm dặm, tuy rằng y chỉ có một mình, nhưng cũng giống như hai quân đội đối đầu.
"Khi nào bằng hữu của Tổ lão có thể tới?"
"Ngắn thì bốn năm ngày, dài thì nửa tháng."
"Được, vậy thì lúc đó, ta sẽ bắt một số tội phạm truy nã để bọn họ xông vào thành Quan Dực, phân tán lực lượng của Đề Kỵ và người trấn giữ thành.
Còn ta sẽ trực tiếp đi khiêu chiến Lỗ Hữu Tiên và lão già của Tiết gia, dương đông kích tây, lúc đó Tổ lão có thể thong thả vào thành, ngài đi dưới danh nghĩa chính đáng, bọn họ sẽ không dám động vào ngài."
Lão giả hỏi: "Sẽ không làm bị thương bá tánh chứ?"
Việt Thiên Phong đáp: "Ta tự có cách khống chế những tên đào phạm đó. Đào phạm đều là những kẻ sợ chết.
Cửu tử nhất sinh, hay chết ngay lập tức, bọn họ có thể phân biệt rõ ràng.
Còn Tiết Đạo Dũng của Tiết gia, hắn có nhãn lực và thích đánh cược, nhưng chung quy là một thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích, sẽ không liều mạng với ta."
Lão nhân gật đầu, vẽ xong nét cuối cùng, hoàn thành đồ án phức tạp như tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, sau đó bắt đầu suy tính, nhưng dần dần, đôi lông mày trắng của lão hơi nhíu lại.
Việt Thiên Phong hỏi: "Làm sao vậy?"
Tổ lão vuốt râu: "Không biết, có lẽ ta tính sai rồi."
"Hửm?"
"Hôm nay ta dùng Cát Viên thuật để suy tính xem có đệ tử hay không, nhưng lại thấy có chút kỳ lạ, tròn như Hồn Thiên, tinh tú dày đặc, bây giờ là tháng ba mùa xuân, nhưng ta suy tính tới cuối cùng, bầu trời trống rỗng, sừng rồng của Long Tú xuất hiện trên bầu trời phía nam, nhật nguyệt đi xuyên qua sừng rồng, mà Hổ Tú vẫn xuất hiện ở bầu trời phía tây, hai bên cùng tỏa sáng.
Phương nam thuộc hỏa, mà long hành ở đó, là đại hung. Nếu không phải ta tính sai, vậy thì người hữu duyên của ta, thân mang pháp tướng Long Hổ, đi theo con đường binh đao. Hơn nữa, còn là Hỏa Long và Bạch Hổ."
"Hỏa Long, Bạch Hổ?"
Lão giả không khỏi bật cười, chỉ vào Hồn Thiên Cát Viên Thuật và Vạn Tượng Sâm La được đánh dấu trong đó, vỗ tay ngâm nga: "Vạn Tượng Sâm La làm đấu củng, ngói lợp trời xanh, không ngại đã nhiều năm, kết thành nhân duyên.
Tu hành thành công đủ ba ngàn. Hàng được Hỏa Long, phục được Bạch Hổ, Lục Địa Thông Tiên!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận