Theo Lý Quan Nhất được biết, trọng phạm duy nhất có thể khiến Đề Kỵ phải vất vả dán cáo thị truy nã chỉ có Việt Thiên Phong. Bây giờ lại gặp chuyện tương tự, hắn bất giác nghĩ đến y, trong lòng khẽ động, lặng lẽ tiến lên phía trước.
Có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, Lý Quan Nhất đứng trong đám đông cũng không có gì kỳ lạ.
Trần quốc kinh tế phồn vinh, người dân ham chuộng văn hóa, ngôn luận khá tự do, là trung tâm của văn nhân trong thiên hạ.
Giờ phút này vừa mới qua giờ ngọ, dân chúng ăn uống no nê, chưa đến giờ làm việc, đang có chút thời gian rảnh rỗi, không có việc gì làm nên thích thú tụ tập xem náo nhiệt. Lý Quan Nhất liếc mắt một cái, thở phào nhẹ nhõm. Trên cáo thị vẽ một hán tử gầy gò.
Thân hình cao lớn, nhưng khuôn mặt lại to bè.
Trông như một cái sào tre được gắn một cái túi vải, trên mặt như chiếc bánh nướng mè đen.
Đôi mắt xếch ngược, sát khí đằng đằng.
Đề Kỵ hô lớn: “Tên này là Tiền Chính, từng là Ngũ Trưởng trong quân, sau khi bại trận đã tụ tập hơn mười tên tàn binh lang thang khắp nơi gây án, tâm ngoan thủ lạt, giết người không gớm tay, đã cướp đi sinh mạng của hơn mười người, lại hãm hiếp rất nhiều nữ tử.
Gần đây, người dân khi ra vào thành trì, thôn xóm, tốt nhất không nên đi một mình. Bất cứ ai cung cấp thông tin chính xác, giúp nha môn bắt được tên tội phạm này sẽ được thưởng mười lượng bạc. Kẻ nào chém được đầu hắn, thưởng một trăm lượng bạc.”
Ngũ Trưởng trong quân, theo như lời Việt Thiên Phong nói, ít nhất cũng phải là võ giả Nhập Cảnh.
Hơn nữa còn là biên quân, chắc chắn là một kẻ hung ác, quen thuộc với chuyện chém giết.
Trần quốc tiếp giáp với hai nước, một là Thổ Dục Hồn ở phía tây Ứng quốc, tức là vùng tây bắc Trần quốc. Hai là Ứng quốc, nơi này cách Ứng quốc gần hơn, có lẽ Tiền Chính là biên quân đến từ biên giới Ứng quốc, chạy trốn đến đây.
Cung cấp thông tin chính xác và có ích nghĩa là, thông tin người đó cung cấp phải giúp đám Đề Kỵ bắt được tên đào phạm này, sau đó mới được nhận mười lượng bạc.
Lý Quan Nhất hơi đăm chiêu, trong lòng yên tâm hẳn. Hắn còn tưởng là Việt Thiên Phong.
Hắn đang định rời đi thì thấy đám Đề Kỵ kia dường như vẫn chưa muốn kết thúc, lại lấy ra một tấm cáo thị lớn hơn, dán lên tường. Trên đó vẽ một người với đôi mắt hổ, râu tóc rối bù, nhưng lại toát ra khí phách bức người, như quỷ như thần, hoàn toàn khác với Tiền Chính vừa rồi.
Lý Quan Nhất dừng bước.
Người trong bức họa chính là Việt Thiên Phong.
Tên Đề Kỵ nghiêm nghị nói: “Tặc phạm Việt Thiên Phong. Kẻ nào cung cấp thông tin chính xác…”
Gã dừng lại một chút, hít sâu một hơi, nói: “Ban thưởng ngàn vàng, phong tước!”
Lý Quan Nhất sững sờ.
Thưởng ngàn vàng?
Phong tước?
Thiếu niên nhìn tấm cáo thị rõ ràng lớn hơn và rõ ràng hơn rất nhiều so với trước đó, vẻ mặt hơi sững sờ, theo bản năng thầm chửi một câu.
Đậu móa?!
Chỉ cần cung cấp thông tin chính xác.
Thưởng ngàn vàng, phong tước?
Lão Việt, mấy ngày nay ngươi đã làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi lại gây ra đại án gì rồi sao?
Hay là ngươi gây ra không chỉ một vụ?
Lý Quan Nhất nhìn chằm chằm vào dòng chữ “đồng phạm” trên tấm cáo thị, khóe miệng giật giật.
Ngàn vàng không cần phải nói, tước vị đối với bất kỳ quốc gia nào cũng là chuyện cực kỳ trọng đại, phải cân nhắc kỹ lưỡng. Ban thưởng cho việc bắt được Việt Thiên Phong lại cao như vậy, cao đến mức khó tin, cao đến mức trái với luật lệ của Trần quốc.
Chỉ chứng minh một điều.
Cao tầng hạ lệnh truy nã Việt Thiên Phong đã bị dọa sợ.
Hắn đoán, Việt Thiên Phong đã gây ra chuyện tày đình, khiến cao tầng của Trần quốc phải khiếp sợ.
Lý Quan Nhất đứng lẫn trong đám đông đang xôn xao bàn tán, không hề nổi bật. Thiếu niên nhìn đám Đề Kỵ rời đi, trong tay bọn chúng cầm một tập giấy, dường như là danh sách tất cả tội phạm bị truy nã ở Trần quốc.
Lý Quan Nhất bất giác nảy ra một ý nghĩ.
Không biết tên của hắn và thẩm thẩm có nằm trong đó không.
Nếu như hắn và thẩm thẩm cũng có tên trong đó.
Liệu bọn họ sẽ được xếp hạng thứ mấy?
Lý Quan Nhất thu hồi tầm mắt, ý nghĩ đó như gợn sóng trên mặt nước, nhanh chóng biến mất. Chuyện xảy ra sáng nay đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm.
Nhưng trên đường đến Tiết gia, Lý Quan Nhất bỗng nhiên nghĩ, Việt Thiên Phong đang ở bên ngoài, tại sao thành Quan Dực lại phải dán cáo thị truy nã y?
Chẳng lẽ y còn muốn quay về đây?
Mà nếu y muốn trở về, y sẽ xuất hiện ở đâu?
Lý Quan Nhất dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía điện Sơn Thần.
Nếu vậy…
Hắn đưa tay lên, vuốt ve Xích Long lúc này mới chỉ hiện ra một cái đầu và một móng vuốt trên ngực.
Có lẽ, ngày pháp tướng Xích Long thoát khỏi đỉnh đồng xanh cũng sắp đến gần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận