Tránh xa hoàng thất Trần quốc.
Sau khi nói câu này, Mộ Dung Thu Thủy không chịu tiết lộ thêm bất cứ điều gì.
Sáu chữ này quá nặng nề, khi Lý Quan Nhất nằm trên chiếc giường đá, chúng vẫn văng vẳng bên tai hắn.
Hoàng thất Trần quốc, cái tên này hiển nhiên mang một trọng lượng nhất định, hơn nữa, Mộ Dung Thu Thủy còn nói phải đợi rời khỏi Trần quốc thì mới có thể nói cho Lý Quan Nhất biết chuyện năm xưa.
Điều này khiến trong lòng Lý Quan Nhất không khỏi dâng lên vô số suy đoán.
Chẳng lẽ người hạ độc ta là hoàng thất Trần quốc?
Hay là cha mẹ ruột mà hắn chưa từng gặp mặt, cả thúc phụ đều bị hoàng thất Trần quốc hãm hại?
Hay là…
Trong đầu Lý Quan Nhất lóe lên vô số ý nghĩ.
Nhưng dù là suy đoán nào cũng đều không quá tốt đẹp.
Ở lại Trần quốc, đối với hắn và Mộ Dung Thu Thủy mà nói là một mối tai họa tiềm ẩn rất lớn, nơi này quá nguy hiểm, tốt nhất là nên rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng dù sao Trần quốc cũng là một nước lớn, hệ thống hoàn chỉnh, đối với một cá nhân mà nói, nó giống như một con quái vật khổng lồ, không thể nào lay chuyển.
Lý Quan Nhất trở mình.
Nằm ngửa, nằm nghiêng, nhưng hắn vẫn không tài nào chợp mắt được.
Trong đầu hắn lúc này giống như nước sôi, vô số suy nghĩ cứ liên tục xuất hiện.
Mười năm.
Họ đã chạy trốn suốt mười năm.
Mười năm qua, Mộ Dung Thu Thủy đã một tay nuôi nấng Lý Quan Nhất từ một đứa trẻ ba tuổi thành một thiếu niên mười ba tuổi, mà suốt mười năm trời bôn ba, bọn họ cũng đã sắp đến biên giới Trần quốc.
Nhưng thực tế, họ vẫn còn thiếu rất nhiều thứ.
Họ cần phải có hộ tịch ở một thành lớn.
Muốn ra khỏi biên giới, bọn họ cần phải có văn điệp thông quan.
Trong thời buổi chiến loạn, muốn có được văn điệp thông quan xuất cảnh, cần phải có con dấu phê chuẩn của quan Tư bộ, sau khi được chấp thuận mới có thể qua ải.
Bên ngoài biên giới có vô số thiết kỵ cầm cung cứng tuần tra, một khi phát hiện người vượt biên trái phép, có thể lập tức xử tử.
Còn cần phải có võ công và đủ ngân lượng mới có thể yên ổn sống sót sau khi rời khỏi Trần quốc.
Từng chuyện, từng chuyện một, tất cả đều là những vấn đề nan giải.
Lý Quan Nhất lăn qua lộn lại trằn trọc mãi. Cuối cùng, hắn dứt khoát ngồi dậy, dùng ngón tay vẽ lung tung trên chiếc giường được trải một lớp vải mỏng, sau đó lại lấy vài món đồ sứ linh tinh ra đặt lên. Người thường không thể nào hiểu được thế cục thiên hạ hiện tại.
Mười năm chạy nạn, Lý Quan Nhất đã gặp vô số người, từ những thông tin vụn vặt cóp nhặt được, hắn ít nhiều cũng đã mường tượng được tình hình thế giới này.
Một dải Giang Nam và một phần Trung Nguyên thuộc về Trần quốc.
Nơi đây có sông dài núi cao hiểm trở, là nơi văn hóa hưng thịnh nhất, hắn đặt một cục bạc làm dấu.
Thẳng về hướng bắc là Ứng quốc chiếm cứ Trung Nguyên và phía Bắc, đồng thời cũng chiếm một phần Giang Nam đạo. Ngạo nghễ một phương, tựa như có được Trung Nguyên mà nhìn ra khắp thiên hạ, hắn đặt một cái bát lớn.
Lại vượt qua biên ải phía Bắc là thảo nguyên rộng lớn, nghe nói còn rộng hơn cả Trần quốc, nơi đó là lãnh thổ của bộ tộc Khả Hãn Đột Quyết hùng mạnh, được xưng là vua của kỵ binh hạng nặng.
Phía sườn tây Ứng quốc, bên ngoài biên ải là Thổ Dục Hồn cũng ở Tây Vực, cũng là một thế lực khổng lồ không kém.
Giữa Thổ Dục Hồn và bộ tộc Đột Quyết hùng mạnh hình như còn có một khu vực rất rộng lớn, đó là nơi sinh sống của rất nhiều tộc người khác nhau.
Còn phía Đông Bắc, nơi tiếp giáp giữa Ứng quốc và Đột Quyết là lãnh thổ của một đống dị tộc như Khiết Đan, Nhu Nhiên, Vũ La Hầu…
Đêm xuân, ánh sao lấp lánh.
Thiếu niên ngồi khoanh chân trên chiếc giường đá, gió đêm thổi đến mang theo tiếng côn trùng kêu vang, trong đôi mắt đen láy của hắn là hình ảnh những món đồ được bày biện trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào toàn cảnh của thế giới rộng lớn này.
Chiếc bát gốm với miệng bát sứt mẻ, lọ bạch ngọc đựng đan dược, một cục bạc…
Những thứ vụn vặt được hắn sắp xếp một cách ngẫu hứng.
Lộn xộn, không theo trật tự nào cả.
Nhưng trong mắt thiếu niên, đó chính là cả thiên hạ.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta.
Nhìn những món đồ được bày biện trên giường, Lý Quan Nhất bất giác nhíu mày.
Thiên hạ đại loạn đã ba trăm năm.
Cả thiên hạ lúc này chẳng khác nào một nồi cám heo.
Vị hoàng đế bù nhìn kia chỉ có thể rúc trong hoàng cung ở Trung Châu, chẳng khác nào một vật trưng bày.
Dị tộc liên tục cắn xé lẫn nhau. Ứng quốc ở phương bắc vừa xung đột với các bộ tộc xung quanh như Đột Quyết, Thổ Dục Hồn, Nhu Nhiên, vừa bất ngờ tấn công Trần quốc, mười hai năm trước đã cướp đi châu thứ mười tám của Giang Nam đạo.
Trần quốc phải đối mặt với Ứng quốc hùng mạnh ở phương bắc, bản thân lại chiếm cứ vùng đất giàu có màu mỡ, nên nhìn chung vẫn thái bình.
Ngoài những thế lực khổng lồ ra, ở vùng đệm giữa các thế lực lớn, các bộ tộc nhỏ, quân phiệt nhỏ chắc cũng không ít. Chưa kể, nhất định sẽ có tàn binh bại tướng trốn vào rừng sâu núi thẳm làm cướp, thêm vào đó là các thế gia giang hồ. Chẳng trách hiệp khách ở thời buổi loạn lạc này lại nhiều như vậy.
Lý Quan Nhất khoanh chân ngồi trên giường, nhìn “Thiên Hạ Thế Cục Đồ” được bày ra trước mặt bằng bát đũa.
Hắn nhíu mày, chửi thầm một câu: “Cái thế đạo chó má gì đây?”
Nhưng nghĩ lại, Việt Thiên Phong dù bị trọng thương vẫn có thực lực đáng sợ để dùng một quyền đánh nát một đỉnh núi. Thế đạo ba trăm năm không thống nhất, xem ra cũng là điều dễ hiểu.
Lý Quan Nhất đã xác định được phương châm hành động của mình.
Tóm lại, trước tiên phải nâng cao thực lực, sau đó kiếm tiền.
Có như vậy mới rời khỏi Trần quốc này được.
Ít nhất sau khi Nhập Cảnh, trên người cũng phải mang theo trăm lượng, à không, ba trăm lượng bạc!
Như vậy mới coi như an toàn.
Lý Quan Nhất thầm nghĩ, trong mắt hắn lúc này hiện lên một mục tiêu to lớn. Mọi chuyện đã rõ ràng, cơn buồn ngủ ập đến.
Cạch.
Thiếu niên ngửa người nằm xuống, tay chân dang rộng, hai mắt nhìn đám cỏ dại mọc um tùm trên mái nhà.
Cơn buồn ngủ ập tới.
Cơ thể thả lỏng.
Duỗi lưng một cái.
Tay lật Trần quốc, chân đạp Đột Quyết.
Lật người ngủ một giấc.
Một cước đá bay “thiên hạ” này.
Bên cạnh giường đã trống rỗng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận