Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thái Bình Lệnh (Dịch)
  4. Chương 35: Tránh xa hoàng thất Trần quốc

Thái Bình Lệnh (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 1183 chữ
  • 2025-12-09 15:02:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Quan Nhất ổn định lại nội khí trong cơ thể.

Mộ Dung Thu Thủy mặc y phục xanh nhạt, mỉm cười nhìn hắn, đôi tay gảy đàn như mây trôi nước chảy.

“Ly Nô Nhi, thế nào? Thẩm thẩm lợi hại không?”

Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt tràn đầy vẻ mong đợi, như đang nói “mau khen ta đi”, Lý Quan Nhất bất đắc dĩ thở dài, có đôi lúc thẩm thẩm rất chín chắn, nhưng có lúc lại rất trẻ con.

Hắn nói: “Lợi hại, lợi hại, thẩm thẩm lợi hại nhất thiên hạ. Đàn cũng có thể hỗ trợ tu luyện sao?”

Nàng khẽ gảy dây đàn, nói: “Đàn là âm thanh của trái tim, tâm thần ngự khí, đương nhiên là hữu dụng.

Tuy ta không hiểu võ học, nhưng ta biết gảy đàn có thể hỗ trợ tu luyện nội công, giống như khi tu luyện, có người sẽ chọn ẩn cư nơi rừng hoang núi vắng, chính là vì muốn giữ cho tâm cảnh bình thản trong lòng, từ đó đột phá dễ dàng hơn.

Tiếng đàn cũng có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của con người, từ đó tạo ra tiếng đàn tương tự.”

Lý Quan Nhất nhớ lại cảm giác vừa rồi, hắn có cảm giác khúc đàn này dường như rất phù hợp với môn nội công mà hắn đang tu luyện.

Bỗng nhiên nhớ đến Việt Thiên Phong đã từng nói về lai lịch của môn nội công này, hắn nhìn Mộ Dung Thu Thủy với vẻ mặt đầy đắc ý, hỏi: “Khúc đàn này tên là gì? Sao trước giờ ta chưa từng biết đến?”

Mộ Dung Thu Thủy chống cằm, nói: “Cái này sao? Đây là khúc đàn ta tự sáng tác lúc còn nhỏ, một hôm, có một lão gia tử đi ngang qua, đứng nghe rất lâu, ta hỏi ông ấy đứng ngây ra đó làm gì, ông ấy nói rất thích khúc đàn này, còn hỏi ta có thể dạy cho ông ấy không, ông ấy còn tự đặt tên cho nó là Phá Trận Khúc.”

Lý Quan Nhất im lặng.

Gần như có thể khẳng định, thẩm thẩm chính là nữ đồng “tám tuổi gảy đàn, khí độ hơn người” mà lão tiền bối sáng tạo ra môn nội công này đã gặp năm xưa.

Lý Quan Nhất nhếch miệng cười: “Trùng hợp thật, nó cũng giống với tên môn nội công mà ta đang tu luyện.”

Hắn kể lại lai lịch của môn nội công Phá Trận Khúc cho Mộ Dung Thu Thủy nghe.

Mộ Dung Thu Thủy liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Dù sao nhạc khúc miêu tả cảnh quân đội phá trận cũng rất nhiều. Phá Trận Khúc, nhạc nhập trận, không có một trăm thì cũng phải có tám mươi.

Hơn nữa, cho dù có liên quan đến môn nội công mà ngươi đang tu luyện thì cũng là do tích lũy của vị tiền bối kia đã đủ, liên quan gì đến khúc đàn của ta? Cho dù ngày đó ông ấy nhìn thấy dòng suối róc rách thì cũng có thể ngộ ra môn võ công này. Lại đây.”

Mộ Dung Thu Thủy dịch sang một bên, bảo Lý Quan Nhất ngồi xuống.

Sau đó, nàng lại chậm rãi dạy Lý Quan Nhất cách gảy đàn như mọi ngày.

Khi gảy đàn, tâm hồn thanh tịnh.

Lý Quan Nhất mơ hồ cảm nhận được nội khí trong cơ thể đang lưu chuyển một cách tự nhiên.

Phá Trận Khúc lấy khí làm đầu, trước tiên phải sinh ra được nội khí, sau đó mới tôi luyện từ trong ra ngoài, nó liên quan đến tinh và khí trong tinh khí thần. Khi gảy đàn, tâm hồn hòa theo tiếng đàn, chính là vận dụng đến “thần”.

Lúc này, khi gảy đàn, nội khí lưu chuyển, tinh khí thần đều biến hóa theo cùng một loại thần vận.

Thật kỳ diệu.

Lý Quan Nhất vừa học đàn vừa tò mò hỏi: “Vậy nữ đồng tám tuổi năm xưa, thật sự là thẩm thẩm sao?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Lý Quan Nhất ngẩn người.

Mộ Dung Thu Thủy che miệng cười, mái tóc đen buông xõa, nàng cười ranh mãnh: “Bởi vì năm đó, ta mới năm tuổi.”

Lý Quan Nhất ngây người: “Chẳng phải nói là tám tuổi…”

Mộ Dung Thu Thủy nghi hoặc nhìn Lý Quan Nhất, vẻ mặt giống như đang hỏi, tại sao con mèo nhỏ nhà ta lại ngốc như vậy, sau đó nàng thản nhiên nói: “Đương nhiên là ta lừa ông ấy, lão già râu bạc kia hỏi ta bao nhiêu tuổi, sao ta có thể nói cho ông ấy biết được?”

Nàng “lo lắng” nói: “Ly Nô Nhi, sau này ngươi đừng để bị các cô nương xinh đẹp lừa gạt đó.”

Khóe miệng Lý Quan Nhất giật giật, đành phải chuyển chủ đề: “Vậy rốt cuộc khúc đàn này tên là gì?”

Mộ Dung Thu Thủy cau mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đáp: “Ừm, hình như là…

Ừm, ngày mùng chín tháng tám năm Giáp Thìn, khúc nhạc luyện tập hàng ngày, khúc thứ ba?”

“…”

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười, xoa đầu Lý Quan Nhất, dịu dàng cười nói: “Đương nhiên rồi, Ly Nô Nhi nhà ta thích gọi nó là gì thì gọi. Ngươi muốn gọi nó là Phá Trận Khúc cũng được, gọi là gì cũng được.

Ly Nô Nhi nhà ta thích gọi thế nào thì gọi như vậy! Thích nó là khúc nhạc gì thì nó chính là khúc nhạc đó. Trong thiên hạ này, không ai quản được hết!”

Lý Quan Nhất cụp mắt xuống, khẽ “ừm” một tiếng, sau đó quyết định ra đòn sát thủ: “Thẩm thẩm, ta cũng có quà cho người.”

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười đưa tay ra: “Hửm? Là cái gì vậy?”

Lý Quan Nhất đưa một tay ra nắm lấy tay Mộ Dung Thu Thủy, tay kia lấy miếng bạch ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi buông tay ra.

Nhìn thấy miếng bạch ngọc bội, nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Thu Thủy dần biến mất, đôi mắt nàng mở to, đáy mắt ánh lên vẻ bi thương.

Lý Quan Nhất nhẹ giọng nói: “Ta chuộc nó về rồi.”

Mộ Dung Thu Thủy im lặng rất lâu, trong đôi mắt nàng chất chứa đầy tâm sự, Lý Quan Nhất không hiểu, một lúc lâu sau, Mộ Dung Thu Thủy khẽ mỉm cười, gật đầu, cất miếng ngọc bội đi.

Lý Quan Nhất nhìn miếng ngọc bội mà người thường không thể nào có được, hỏi: “Ta có thể hỏi người một chuyện không, thẩm thẩm? Cha mẹ ta, còn có thúc phụ, rốt cuộc là ai? Họ đã gặp chuyện gì? Vì sao chúng ta lại bị truy sát?”

Mộ Dung Thu Thủy đáp: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Đợi chúng ta rời khỏi Trần quốc, ta sẽ kể hết mọi chuyện cho ngươi.”

Nhìn Lý Quan Nhất đã học được võ công thượng thừa, cơ thể cũng đã khỏe mạnh hơn, nhớ đến việc hắn đã từng tiếp xúc với Tiết gia, nàng dừng lại một chút, lần đầu tiên tiết lộ chuyện mới: “Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ.”

Nàng vươn tay chỉnh lại y phục cho Lý Quan Nhất, khẽ nói: “Tránh xa hoàng thất Trần quốc.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top