Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thái Bình Lệnh (Dịch)
  4. Chương 3: Trọng phạm

Thái Bình Lệnh (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 1134 chữ
  • 2025-12-09 14:38:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhìn thấy vân văn này, ký ức mười năm trước như ùa về trong tâm trí Lý Quan Nhất.

Mười năm mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây, mười năm bình yên như một giấc mộng, vậy mà giờ đây, giấc mộng bình yên đó đã bị đánh vỡ, vân văn của mười năm trước lại xuất hiện.

Mùi máu tanh xộc vào mũi, bàn tay của tên đại hán kia cứng như sắt, cho dù Lý Quan Nhất có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.

Tên đại hán kia một tay chống trường đao, mắt hổ hung ác mang theo sát khí đảo quanh.

Mọi người xung quanh không ai dám ho he, chỉ có tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc của ba tên võ phu kia.

Tiếng rên rỉ đó càng khiến cho sắc mặt mọi người thêm trắng bệch.

Nơi này là hiệu thuốc lớn nhất trên con phố phía đông thành Quan Dực, ba tên võ phu hộ vệ được thuê về ngày thường đều dùng cối xay đá để luyện tập, một đao có thể chém gãy đại thụ to ba bốn người ôm. Vậy mà hiện tại chỉ bị một cước đá bay, nằm đó cả buổi không dậy nổi, mọi người chỉ biết ôm miệng, sắc mặt hoảng sợ.

Nhìn thiếu niên bị bóp cổ kia, trong mắt họ chỉ có sự thương hại.

Chỉ có chưởng quỹ của Hồi Xuân Đường là vội vàng chạy tới, mặt mày nịnh nọt, kéo tay tên đại hán kia, nhét một túi tiền vào tay gã, cười làm lành nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, vị quân gia này, có phải là hiểu lầm gì hay không?

Hồi Xuân Đường chúng ta là hiệu thuốc lâu đời ở thành Quan Dực này, làm ăn đàng hoàng, luôn tuân thủ luật pháp, sao có thể chứa chấp tội phạm truy nã của triều đình được?

Có phải là hiểu lầm gì không? Chúng ta từ từ nói chuyện, đứa nhỏ này thân thể yếu ớt, lỡ như xảy ra án mạng, làm tay ngài dính máu thì không tốt đâu."

Tên đại hán trừng mắt quát: "Hừ, lão già mồm mép tép nhảy, ý ngươi là gia gia ta oan uổng cho các ngươi sao?”

Gã thuận tay ném Lý Quan Nhất ra ngoài, tay phải chụp lấy túi tiền nhét vào trong ngực. Có lẽ là do chưởng quỹ đã nhét đủ tiền, nên Lý Quan Nhất không bị ném vào tường mà chỉ bị ném lên bàn, chiếc bàn gỗ lập tức vỡ tan, thiếu niên ngã xuống đất.

Đỉnh đồng xanh trên ngực lóe sáng, Lý Quan Nhất cảm thấy lưng đau nhức, nhưng may là không bị thương nặng, có lẽ chỉ bị bầm tím ngoài da, hắn cố gắng lật người, úp mặt xuống đất, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không phải tới tìm mình.

Chưởng quỹ ở bên kia khuyên can hết lời, thậm chí còn lôi cả mối quan hệ với những đại nhân vật trong thành ra để uy hiếp, nhưng đều vô dụng, tên đại hán phất tay, đám người phía sau như hổ đói vồ mồi xông vào Hồi Xuân Đường, lật tung mọi thứ lên để tìm kiếm, ngay cả tủ thuốc cũng không tha.

Chỉ trong thời gian một nén hương ngắn ngủi, Hồi Xuân Đường đã bị lật tung lên.

Các loại dược liệu bị đổ ra đất, mùi thuốc nồng nặc, tất cả các gian phòng đều bị lục soát, đám dược sư đại phu trong Hồi Xuân Đường sắc mặt trắng bệch, tay chân bủn rủn, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không thốt nên lời.

Lý Quan Nhất nằm trên đất, nhìn thấy thanh niên kia bước vào trong.

Tên đại hán vội vàng chạy tới, cung kính hành lễ: "Đại nhân."

Thanh niên phe phẩy quạt xếp, đôi giày không dính một hạt bụi giẫm qua người Lý Quan Nhất, như thể ghét bỏ đống dược liệu bừa bộn trên đất, y dẫm lên lưng Lý Quan Nhất một cái rồi bước qua, lưng Lý Quan Nhất vốn đã bị bầm tím, bị giẫm một cái như vậy càng thêm đau đớn, nhưng hắn chỉ cắn răng chịu đựng, không dám kêu thành tiếng.

Y phục của thanh niên sạch sẽ sang trọng, ống tay áo phải buông xuống, trên tay áo thêu chi chít vân văn trắng, y thản nhiên hỏi: "Chưa tìm thấy sao?"

Tên đại hán cung kính đáp: "Thuộc hạ đã cho người lục soát khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm thấy."

Chưởng quỹ ở bên cạnh cười xòa.

Thanh niên không thèm nhìn lão, chỉ gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra tên tặc nhân kia rất xảo quyệt, chưởng quỹ..."

Lão chưởng quỹ vội vàng đáp: "Có, có, đại nhân có gì căn dặn?"

Thanh niên lấy ra một cuộn tranh, đột nhiên giũ một cái, nói: "Ngươi có nhìn thấy người này bao giờ chưa?"

Lão chưởng quỹ nhìn bức tranh, trên đó vẽ một nam nhân trung niên.

Râu ria xồm xoàm, tướng mạo hung hãn, cho dù chỉ là tranh vẽ, nhưng khí thế bức người toát ra khiến người ta không khỏi kinh hãi, giống như nhìn thấy một con Thương Long hình người, lão chưởng quỹ run rẩy đáp: "Không, chưa từng, không quen..."

Thanh niên nhìn lão, đáy mắt hiện lên một tia lưu quang, dùng bí thuật xác nhận lão chưởng quỹ quả thật chưa từng gặp qua nam nhân này.

Hơi nâng cằm, tráng hán bên cạnh lấy ra một tờ giấy ném qua, quát: “Thuốc trên này, đều mang ra cho gia gia!”

Thanh niên thản nhiên nói: “Tên đào phạm kia bị trọng thương, chữa thương cần những loại dược liệu này. Số dược liệu ở đây, là nha môn trưng dụng, đợi bắt được trọng phạm, đương nhiên sẽ hoàn trả đầy đủ.”

Lão chưởng quỹ thầm kêu khổ, suýt nữa kêu thành tiếng.

Quan gia hai cái miệng, thứ đã vào miệng, làm sao có thể nhả ra?

Nhưng nhìn đại hán hung hãn trước mặt, nào dám hé răng, đành phải trơ mắt nhìn đám người cầm đao mang hết dược liệu đi, nào chỉ có dược liệu bình thường, ngay cả linh chi nhân sâm, các loại thuốc bổ cũng bị vơ vét hơn phân nửa, lão chưởng quỹ biết đây là bọn chúng thuận tay vơ vét, nhìn bọn chúng, cũng chỉ dám giận mà không dám nói.

Thanh niên mặc hắc y vân văn thong thả bước ra ngoài, tráng hán theo sát phía sau, khom người hầu hạ thanh niên lên ngựa.

Tráng hán nhìn quanh, phất tay đóng cuộn tranh kia lên bảng hiệu Hồi Xuân Đường, bức họa tung bay, lớn tiếng nói: “Tên này là trọng phạm triều đình, ý đồ cướp ngục, nếu có người phát hiện tung tích của hắn, hãy lập tức báo cho nha môn. Nếu thật sự cung cấp được tin tức hữu ích, sẽ được trọng thưởng năm trăm lượng bạc.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top