Một ngày một quan, một tháng ba mươi quan.
Lý Quan Nhất bỗng nhiên cảm thấy, trên người của thiếu nữ trước mặt lớn hơn hắn không bao nhiêu này như phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Nhưng chỉ là một thư đồng mà đã được đối đãi như vậy sao?
Thiếu nữ đối diện nhìn qua chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khẽ cười nói: "Mời công tử làm tiên sinh dạy toán cho đệ đệ nhà ta, xin đừng chê."
Công việc tốt như vậy, Lý Quan Nhất sao có thể từ chối, sáu mươi quan kia tuy nhiều hơn, lại là vàng bạc giá trị cực cao, nhưng trong thời gian ngắn không thể để lộ ra ngoài.
Huống hồ, không nói đến việc sau này rời khỏi Trần quốc cần mang theo nhiều vàng bạc, mà ngay cả cuộc sống hằng ngày cũng thoải mái hơn.
Hắn không có lý do gì để từ chối.
Một lát sau, khi Lý Quan Nhất rời đi.
Có vài vị phu tử đến tiễn Tiết tiểu thư, Liễu Trang phu tử giảng toán kinh lúc nãy cũng có mặt, nụ cười trên mặt y chân thành hơn rất nhiều, không giống như lúc bảo Lý Quan Nhất đứng chờ ở trong viện, y tự mình tiễn bọn họ ra ngoài, miệng cười nói không ngớt, ân cần hỏi han.
Thấy Lý Quan Nhất cùng rời đi với Tiết tiểu thư, y vuốt râu, cười nói: "Quả nhiên là phúc phận không nhỏ, không muốn làm việc ở chỗ ta, lại tìm được chỗ tốt hơn.
Lý tiểu huynh đệ, chẳng phải nên cảm ơn ta sao? Nói ra thì cũng không cần khách sáo, không cần khách sáo."
Lý Quan Nhất nói: "Đa tạ phu tử."
Hắn nhìn vị nho sinh tươi cười ôn hòa kia, mượn giấy bút, viết một câu, đưa cho y, sau đó mới cùng đại tiểu thư Tiết gia rời đi.
Nụ cười trên mặt Liễu Trang dần biến mất, y cũng không thèm nhìn, tùy ý ném tờ giấy xuống đất.
"Xem ra là giận ta rồi, quả nhiên, tiểu nhân và nữ nhân thật khó chiều mà."
Xưa nay, y nào bận tâm đáp ứng nhân tình của Hồi Xuân Đường, nhưng lần này khác hẳn, quốc đô Trần quốc ở Giang Châu sắp có đại sự, một vị đại lão toán kinh xa cách kinh đô đã lâu vội vã hồi kinh, muốn cầu tình cho vị Nhạc soái kia.
Trên đường đi ngang qua đây, vị đại lão kia sẽ gặp mặt thế gia đại tộc ở đây, đặt chân ở tư thục.
Lúc này, mỗi một vị trí trong Toán Kinh Đường đều vô cùng có trọng lượng, không thể cho không.
Thậm chí y còn cố tình dò la được một vấn đề mà vị đại sư toán kinh kia viết trong sách cho học trò, đưa cho môn sinh đắc ý của mình từ sớm, muốn hắn ta thể hiện tài năng.
Một lúc sau, thấy môn sinh của mình mặt mày rạng rỡ chạy lại, nhìn thấy bọn họ giải xong bài toán, trên mặt không khỏi mang theo vẻ mừng rỡ.
Ha ha! Tiền đồ xán lạn!
Liễu Trang liên tục tán thưởng.
"Không hổ là đệ tử của vi sư, ta đã biết các ngươi đều là người tài."
Những học sinh này đều lộ vẻ khó xử, mà nay chư quốc tranh hùng, lại có quân tử hành tẩu, bọn họ còn trẻ, là độ tuổi kiêu ngạo nhất trong đời, không muốn tham ô đồ vật của người khác, bèn nói: "Không phải chúng ta giải."
Liễu Trang hỏi: "Là ai giải?"
Thiếu niên kia ngược lại tỏ ra nghi ngờ: "Dạ? Chẳng phải vừa rồi tiên sinh gọi hắn vào sao?"
Liễu Trang ngẩn ra, trừng lớn mắt: "Ý ngươi là... Là, là, tên kia..."
Học sinh thiếu niên đáp: "Chính là vị tiểu ca ăn mặc giản dị kia."
Câu nói này vốn hết sức bình thường.
Nhưng không biết vì sao mặt Liễu Trang lại lúc xanh lúc trắng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, cầm lấy tờ giấy trắng vừa rồi tùy ý vứt đi mở ra.
Nghĩ đến mình đã bỏ lỡ cơ duyên thông thiên, lại lảo đảo một bước, ngã ngồi trên mặt đất, tờ giấy trắng bay xuống, hung hăng đấm một quyền xuống đất, lại hối hận gào thét: "Các ngươi... Lũ liệt đồ! Vì sao không nói cho ta biết sớm! Làm lỡ ta!"
Các học sinh hai mặt nhìn nhau, không biết lão sư vì sao lại tức giận, nhìn thấy mấy chữ to trên tờ giấy trắng.
Viết như rồng bay phượng múa.
"Hà tiền cứ nhi hậu cung dã?"
(đại khái là lúc đầu chảnh chó, lúc sau phải khom lưng cung kính)
***
Lý Quan Nhất và xa phu ngồi trước xe ngựa, lần đầu tiên hắn được ngồi giữa đường lớn, ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, nghĩ đến sau khi Liễu Trang phu tử biết hắn giải được bài toán, lại thấy được bức thư kia, tâm tình cũng tốt lên.
Lý mỗ ta đây lòng dạ không hẹp hòi, ngươi đối xử tốt với ta, ta đối xử tốt với ngươi hơn.
Nếu ngươi dám sỉ nhục ta, ta tuyệt đối không nương tay.
Đánh người phải đánh vào mặt, giết người phải giết vào tim.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận