Lý Quan Nhất dừng bước, tránh đường cho xe ngựa.
Chờ xe ngựa dừng hẳn, một nha hoàn búi tóc trái đào hai bên, mặc áo màu xanh cổ vịt nhảy xuống trước, sau đó xoay người, đưa tay đỡ một nữ tử xuống.
Nhìn dáng người nàng không thấp, mặc một bộ váy màu xanh, giày màu sen non, đi vớ trắng, tóc mai như mây, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, được nha hoàn dìu vào trong.
Người đánh xe giơ roi, xe ngựa dừng lại ở vị trí dựa vào tường.
Lý Quan Nhất không để ý đến chuyện nhỏ này.
Hắn đưa thư cho người trong tư thục, sau đó được dẫn vào trong, tư thục này chiếm diện tích rất lớn, người kia bảo Lý Quan Nhất đi dạo xung quanh một lát, chờ một chút, để y đi trình thư cho phu tử của Liễu gia, Lý Quan Nhất gật đầu, đứng chờ ở đó, ánh mắt đảo qua xung quanh.
Tư thục Liễu gia sao?
Tuy rằng sớm đã biết rất lớn, nhưng nhìn bên ngoài và bên trong hoàn toàn không giống nhau, khắp nơi là trúc dài xanh mướt, lan chi ngọc diệp, kiến trúc ẩn tàng trong đó.
Người qua kẻ lại, nhỏ thì bảy tám tuổi, lớn thì hơn hai mươi tuổi, đều mặc y phục bằng gấm vóc, đeo bảo ngọc, bảo kiếm, túi thơm, quần áo hoa lệ, một tay nâng sách, đi lại thong dong.
Lý Quan Nhất mặc y phục màu nâu xám, giặt đến mức có chút trắng bệch, đứng ở nơi này, ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ.
Quả nhiên, tư thục Liễu gia đã rất lớn, nếu như có thể ở lại nơi này, đối với việc văn điệp thông quan mai sau hẳn là sẽ có lợi hơn một chút.
Vả lại, tán hộ vốn không dễ dàng tìm việc, huống chi là nơi có thể giúp tán hộ trở thành chủ hộ? Đã có thư của lão chưởng quỹ, vậy cũng không ngại thử một chút.
Đang suy nghĩ, hắn cũng chậm rãi đi dạo nhìn ngắm bên trong trường tư thục.
Trong lúc buồn chán, lại thấy một đám thiếu niên bên kia đang tranh chấp điều gì đó.
Cẩn thận lắng nghe, thì ra là đang tranh luận một bài toán.
Lý Quan Nhất như có điều suy nghĩ, nếu muốn ở lại nơi này, tốt nhất là nên thể hiện một chút năng lực.
Hắn bước tới, đứng ngoài quan sát một hồi, bỗng nhiên lên tiếng: “Các ngươi giải sai rồi."
Mấy vị công tử kia đang cau mày suy nghĩ vấn đề đã làm khó bọn họ suốt một tháng nay, nghe vậy đều giật mình, quay phắt lại, thấy một thiếu niên ăn mặc mộc mạc nghèo khổ.
Bọn họ bị bài toán này làm khó cả tháng trời, đầu óc đều rối như tơ vò, lúc này không khỏi tức giận nói: "Ngươi nói xem, chúng ta sai ở đâu? Nếu ngươi biết thì tự mình làm đi."
Có một vị lớn tuổi hơn hỏi: "Vị tiểu ca này nói chúng ta sai, không biết là sai ở đâu?
Đây là một đề bài bí truyền mà sư trưởng giao cho chúng ta từ một tháng trước, chúng ta ngày đêm suy nghĩ, vẫn không tìm được cách giải.
Đề bài là, xếp chín số từ một đến chín thành ba hàng, bất kể ngang dọc hay chéo, mỗi hàng ba chữ số cộng lại đều là mười lăm, phải sắp xếp như thế nào? Không biết tiểu ca có cách giải nào chăng?"
Lý Quan Nhất nhìn Cửu Cung Đồ trên bàn.
Khác với kiếp trước, thời đại này, "Số" là một trong lục nghệ của quân tử, tu hành không dễ.
Cửu Cung Đồ ở kiếp trước cũng không được coi là việc khó gì, nhưng ở thế giới này, không có người truyền thụ, tự mình tìm tòi, thật sự là vô cùng gian nan, tổng cộng chín con số, mỗi con số lại có chín cách lựa chọn, tổ hợp lại thật sự khiến người ta đau đầu.
Hắn nhấc bút lên, một đám thiếu niên quần áo hoa lệ vây quanh, Lý Quan Nhất vừa hạ bút, vừa nhẹ giọng nói: "Cửu cung chi nghĩa, pháp lấy linh quy, hai bốn là vai, sáu tám là chân, trái ba phải bảy, mang chín giày một, năm ở trung ương."
Trong nháy mắt, bài toán đã làm khó những thiếu niên này suốt một tháng đã được giải.
Sắc mặt các vị công tử xung quanh biến đổi không ngừng, nhất thời không ai nói gì.
Trên lầu các, vị tiểu thư nọ vốn đang cúi đầu nhìn đệ đệ, lại thấy một màn này, thấy vẻ mặt ngơ ngác của đám công tử kiêu ngạo kia, nàng như có điều suy nghĩ, bèn nói với nha hoàn bên cạnh một tiếng, giục nàng ta xuống lầu, nha hoàn kia cười đáp ứng một tiếng, xoay người đi xuống.
Cũng đúng lúc ấy, môn nhân vừa rồi bẩm báo đã đi ra, Lý Quan Nhất buông bút, cùng môn nhân kia đi đến một phòng trà, một tấm bình phong ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Một nam tử ước chừng hơn bốn mươi tuổi ngồi ở bên trong, tay cầm thư, bảo Lý Quan Nhất ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, nói: "Ta đã biết mục đích đến đây của ngươi rồi. Nếu đã là Triệu lão ca đề cử, ta đương nhiên sẽ giữ ngươi lại.
Nhưng chỗ ta người cũng nhiều, vị trí mà Triệu chưởng quỹ đề cử không khéo lại không còn, chỉ còn một số việc vặt, tiểu ca ngươi ở lại đây trước tiên làm thử hai tháng, mỗi ngày quét dọn, hai tháng đầu tiên tiền công sẽ ít một chút, mong tiểu ca đừng trách."
Thử việc?
Lý Quan Nhất hỏi: "Bao nhiêu?"
Vị nho sinh kia vuốt râu, duỗi năm ngón tay ra, Lý Quan Nhất nói: "Một quan rưỡi?"
Cũng không khác biệt lắm so với lúc đầu.
Vị thư sinh kia cười đáp: "Không, là năm mạch."
Vốn dĩ một mạch là một trăm văn, nhưng trong thực tế, mọi người đều vì muốn có lợi trong giao dịch, nên thường sử dụng "mạch thiếu", chứ không phải "mạch đủ", triều đình cũng chấp nhận điều này, chỉ trong luật pháp mới có quy định, “Kẻ nào ăn trộm năm ngàn mạch đủ sẽ bị xử trảm”, vị thư sinh này nói rõ ràng là mạch thiếu.
Ví dụ như mạch đủ, vàng đủ, đều là ý này.
Một mạch là bảy mươi lăm văn, một tháng ba trăm bảy mươi lăm, ngay cả hai mươi văn một ngày để duy trì cuộc sống tối thiểu cũng không có.
Lý Quan Nhất nghe ra ý tứ của y, đây là muốn hắn biết khó mà lui, không muốn làm mất mặt lão chưởng quỹ, nhưng lại không muốn nhận người.
Vị nho sinh kia bưng trà lên, ôn hòa cười nói: "Nhưng ta vẫn đề nghị ngươi ở lại.
Làm việc ở đây, ngươi có thể tranh thủ nghe các học sinh luận học, có thể học được cách đọc chữ viết chữ, cũng là chuyện tốt, không giống những nơi khác."
Lý Quan Nhất uống một ngụm trà.
Hừ, trước tiên là PUA, sau đó là vẽ bánh.
(PUA: Pick-up artist, dụ dỗ ấy)
Mỗi tháng năm trăm mạch tiền công chắc chắn không đủ sống, năm thiên tai, tiền trợ cấp của triều đình còn nhiều hơn con số này, phần lớn mọi người đều sẽ bị ép đi.
Nếu vậy, vị thư sinh này vừa không làm mất mặt chưởng quỹ, lại có thể nói là đã hết lòng mời Lý Quan Nhất ở lại, dù sao thì Lý Quan Nhất cũng từ chối, tất cả đều là lỗi của Lý Quan Nhất.
Đúng là nho sinh!
Đọc sách thánh hiền nhiều quá rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận