Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thái Bình Lệnh (Dịch)
  4. Chương 20: Thiếu đông gia

Thái Bình Lệnh (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 1125 chữ
  • 2025-12-09 14:53:53

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Đây là..."

Lý Quan Nhất có thể xác định, trên đỉnh đồng xanh trước đó không hề có đuôi Xích Long này.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đồng xanh nơi ngực, có thể cảm nhận được rõ ràng dấu vết tồn tại của Xích Long kia, trong đó dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng nóng bỏng cường đại. Lúc ngón tay đặt lên có thể mơ hồ nghe được tiếng rồng ngâm, nhưng tiếng rồng ngâm này lại dường như bị cách một tầng, cực kỳ yếu ớt.

Vết tích của Xích Long còn rất mơ hồ.

Giống như vừa mới khắc lên trên đỉnh đồng xanh này, không đủ chân thực, không đủ rõ ràng.

Lý Quan Nhất hơi đăm chiêu, trong lòng tự nói: "Xem ra, diệu dụng của đỉnh đồng xanh này không chỉ là hấp thu nguyên khí...

Bóng dáng của Xích Long này còn chưa đủ rõ ràng, suy đoán như vậy, là cần nhiều lần tích tụ ra ngọc dịch, sau đó mới có thể khiến Xích Long xuất hiện rõ ràng hơn.

Đến lúc đó, hẳn là cũng sẽ có chút biến hóa nào đó. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, còn chưa đủ chắc chắn, vẫn phải thử lại xem."

Lý Quan Nhất sửa sang lại mạch suy nghĩ trong đầu một phen, lại thử ngồi xuống.

Lần này hắn vận chuyển khí tức vẫn chậm chạp như cũ, nhưng vì nội khí so với trước đó khổng lồ hơn rất nhiều, tốc độ vận khí ngược lại cũng tăng lên một chút.

Khi nội khí của Phá Trận Khúc tầng mười hai xẹt qua tim, đủ để cảm nhận được cảm giác âm u lạnh lẽo chiếm cứ nơi trái tim kia.

Đây chính là kịch độc đã dây dưa hắn mười năm, mỗi lần phát tác đều đau muốn chết đi sống lại.

Phá Trận Khúc tầng mười hai dường như đã mơ hồ chạm đến nơi kịch độc chiếm cứ, giống như Việt Thiên Phong nói, bản thân mạnh lên, uy hiếp của độc tố đối với bản thân sẽ giảm xuống.

Trong lòng yên tâm, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, khi đi tới Hồi Xuân Đường, Lý Quan Nhất nhìn thoáng qua điện Sơn Thần từ xa, nơi đó chật ních người, còn có Đề Kỵ mặc giáp cầm đao.

Trong tiếng người ồn ào, Lý Quan Nhất vận chuyển khí tức vào hai mắt, nhưng không nhìn thấy hình dáng bá đạo của cự long màu đỏ kia nữa.

Việt Thiên Phong đã rời đi.

Điều này cũng không ngoài dự đoán.

Lý Quan Nhất không ở lâu, giống như dân chúng đi ngang qua xem náo nhiệt, nhìn vài lần rồi vội vàng đến Hồi Xuân Đường.

Hôm nay, trước Hồi Xuân Đường có một chiếc xe ngựa dừng lại, mấy võ phu bị Đề Kỵ đánh trọng thương trước đó đang đứng ở cửa, nói chuyện rôm rả với một thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Đám võ sư vốn rất kiêu căng, hờ hững với đám tiểu nhị trong tiệm thuốc, nhưng trên mặt lúc này đều là nụ cười.

Lý Quan Nhất nhận ra, đó là thiếu đông gia của Hồi Xuân Đường.

Lý Quan Nhất thay áo choàng màu xanh đi đến trước quầy thuốc, Trần lão đại phu nhìn thanh niên và ba võ sư đi vào hậu viện, lắc đầu, nói: "Thiếu đông gia sáng sớm đã tới, trấn an mấy võ sư hộ vệ này… Nói là những võ sư này vì Hồi Xuân Đường mà bị thương, Hồi Xuân Đường không thể không bày tỏ một chút.

Cho thêm dược liệu lại cho thêm bạc, hứa hẹn mấy tháng này lương bổng sẽ nhiều hơn một chút. Thiếu đông gia không gọi ngươi qua đó sao?"

Lý Quan Nhất lắc đầu, Trần lão đại phu nghi hoặc không thôi, thiếu niên này đã bắt đầu bận rộn trước quầy thuốc, hai chân đạp đất như cắm rễ, hô hấp ôn hòa, vừa cảm thụ cảm giác chân thật do Phá Trận Khúc chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể mang đến, vừa tính toán những dự định sau này trong lòng.

Hắn và thẩm thẩm ở chỗ này xem như là đào phạm của Trần quốc, cũng chính là thẩm thẩm thông minh, một đường mang theo hắn lẩn trốn, cuối cùng từ từ đến thành Quan Dực này, cách châu thứ mười tám của Giang Nam đã không xa, nhưng có một phiền phức đang bày ra trước mắt Lý Quan Nhất.

Quá sở.

Cũng chính là thứ được gọi là văn điệp thông quan.

Muốn vượt qua biên giới một nước, quá sở cần triều đình ban phát, mà muốn được ban phát quá sở thì cần có hộ tịch của bản bộ nơi đó.

Lý Quan Nhất xem như chạy nạn mà đến, chỉ là tán hộ. Còn đỡ khi ở đây là Trần quốc, nếu như là ở Ứng quốc phương bắc, hiện tại hắn đã bị giáng xuống làm tiện tịch rồi.

Trước tiên làm việc ở Hồi Xuân Đường ba năm, là có thể lấy được hộ tịch của thành Quan Dực.

Sau đó có thể xin văn điệp thông quan quá sở, nếu không, ở Trần quốc này luôn không an toàn, đến lúc đó có thể lấy những kim châu và ngân châu kia ra làm lộ phí, tiền Trần quốc ở địa phương khác cũng chưa chắc đã dùng được, trong loạn thế, vàng mới là đồng tiền mạnh.

Cũng phải luyện võ công, tốt nhất có thể từ từ đột phá đến Nhập Cảnh theo như Việt Thiên Phong đã nói.

Y nói, hiệp khách ra ngoài đều có cảnh giới này.

Lý Quan Nhất nghiêm túc suy nghĩ.

Mà thiên hạ ngày nay cũng không hề yên ổn, muốn xuất ngoại quan phải có quá sở, mà bản thân tốt nhất cũng nên biết chút võ để hộ thân, còn phải tiêu một số bạc lớn để lo liệu.

Hiện giờ võ công có hi vọng, vàng bạc cũng đã có một phần, Lý Quan Nhất từ từ xóa bớt từng chuyện, cảm thấy mình đang dần dần tới gần cuộc sống tốt hơn, có một cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, đến lúc đó hắn và thẩm thẩm có một căn nhà, không cần lo lắng bị Dạ Trì kỵ binh truy bắt nữa.

Nuôi gà nuôi heo, luyện võ học nghệ, làm chút buôn bán nhỏ.

Hắn muốn có một cuộc sống yên ổn.

Lý Quan Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài.

Ấm áp làm sao.

Hắn cũng chỉ có mục tiêu như vậy mà thôi.

Sống tốt, sống thật khỏe mạnh.

***

"Các vị ở Hồi Xuân Đường của ta đã nhiều năm, lần này xảy ra chuyện, cũng là vì bảo vệ Hồi Xuân Đường, cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, lương bổng, dược liệu mỗi tháng đều sẽ không thiếu của các vị."

Ở hậu đường Hồi Xuân Đường, thiếu đông gia buông chén trà, mỉm cười nói câu cuối cùng.

Mấy vị võ sư rối rít tạ ơn, ý cười trên mặt như muốn tràn hết ra ngoài.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top