Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thái Bình Lệnh (Dịch)
  4. Chương 19: Vết tích Xích Long!

Thái Bình Lệnh (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 1191 chữ
  • 2025-12-09 14:53:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ánh mắt Lý Quan Nhất lướt qua Mộ Dung Thu Thủy. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu nâu nhạt rộng thùng thình, mái tóc đen như thác nước xõa xuống, đôi mắt sáng như sao, bàn tay trắng nõn.

Lý Quan Nhất nhìn thấy Mộ Dung Thu Thủy làm như không có chuyện gì cầm lấy cái nồi sắt bị khuyết một miếng bên cạnh, ném sang một bên.

Xoảng!

Lý Quan Nhất giật giật khóe miệng.

Nếu như có trộm, e rằng giờ phút này đã bị thẩm thẩm đập vỡ đầu rồi.

Cái nồi sắt kia tuy bị khuyết một miếng, nhưng lực sát thương vẫn rất lớn. Trước kia đã có ba mươi bảy tên trộm vặt bị thẩm thẩm dùng nó đánh cho nằm đo đất.

Một nữ tử mang theo một đứa trẻ như Lý Quan Nhất, cho dù có muốn điệu thấp cũng không được, luôn có vài kẻ không có mắt muốn đến gây chuyện.

Nếu như vừa rồi hắn mà quay người chậm một chút, có thể cũng bị thẩm thẩm cho một nồi.

Mộ Dung Thu Thủy đi về phía trước một bước, đánh giá Lý Quan Nhất từ trên xuống dưới, đột nhiên mỉm cười, nói: "Ly Nô Nhi hôm nay đã tập võ?"

Lý Quan Nhất ngẩn người, hỏi: "Sao thẩm thẩm biết?"

Mộ Dung Thu Thủy cười đáp: "Tuy ta không hiểu võ học, nhưng cũng biết, sau khi võ giả tu luyện nội công xong sẽ rất dễ đói bụng. Hơn nữa, Ly Nô Nhi nhà chúng ta là người có thiên tư tuyệt thế, tên lữ khách Xích Long kia trừ phi là bị mù mới không truyền dạy công phu cho."

Nàng khẽ nhấc làn váy, chân điểm nhẹ, cũng đến bên kia ngăn tủ, nơi Lý Quan Nhất đang đứng.

Hắn lúc này mới thấy thẩm thẩm để trần đôi chân trắng muốt như bạch ngọc, chắc là nghe tiếng động, vội vàng chạy ra, chưa kịp xỏ giày, cứ thế giẫm lên nền đất đen, đến bên ngăn tủ, hai tay vuốt nhẹ nếp áo, rồi ngồi xuống đất, vỗ nhẹ mấy cái.

Lý Quan Nhất ngồi xuống theo.

Mộ Dung Thu Thủy nhíu mày, nói: "Ý ta là, lấy cho ta một cái bánh."

Lý Quan Nhất ngẩn người, trêu chọc: "Chẳng phải thẩm thẩm nói sẽ không ăn gì vào buổi tối hay sao?"

Mộ Dung Thu Thủy ho khan một tiếng: "Vừa rồi ta dậy một chuyến, đói bụng!"

Lý Quan Nhất suýt nữa thì bật cười. Hắn lắc đầu, vốn dĩ lo lắng sẽ đánh thức thẩm thẩm nên chỉ ăn tạm bánh nướng. Giờ thẩm thẩm cũng muốn ăn, hắn dứt khoát nhóm lửa nấu cơm, nấu hai bát mì, luộc thêm hai quả trứng gà.

Trước kia, vì muốn lấy lòng Việt Thiên Phong, mỗi lần đưa đồ ăn cho y, Lý Quan Nhất đều chuẩn bị rất thịnh soạn, còn bản thân hai người lại ăn uống rất đạm bạc.

Dù sao Lý Quan Nhất cũng là đào phạm, cho dù trong người có chút đồ vật đáng giá thì cũng không dám quá phô trương. Hơn nữa, hiện tại trong nhà cũng không còn thịt.

Lý Quan Nhất bưng hai bát mì chay tới, đặt một hòn đá bên cạnh tủ, mỗi người một bát mì, ở giữa đặt một đĩa dưa muối.

Hắn nói: "Trong nhà hết thịt rồi, ăn tạm vậy thôi."

Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên cười rộ lên, nhướng mày, nói: "Ta còn một cái đùi gà, ngươi có muốn ăn không?"

Lý Quan Nhất nhướng mày.

Mộ Dung Thu Thủy dùng đũa gắp một đũa mì, sau đó xoay tròn, quấn thành một hình dạng giống như đùi gà, đưa tới trước mặt Lý Quan Nhất.

Hắn dở khóc dở cười, nhìn thấy Mộ Dung Thu Thủy đắc ý như vậy, Lý Quan Nhất chỉ vào một miếng dưa muối to, nói: "Nếu như cái đó của thẩm thẩm là đùi gà, vậy thì cái này của ta là thịt kho tàu."

"Hừ, vậy thì cái này của ta là vịt quay."

Mộ Dung Thu Thủy và Lý Quan Nhất ngồi dưới gầm tủ gỗ. Căn nhà này đã cũ nát lắm rồi.

Sau khi sinh bệnh, trang sức trên người thẩm thẩm đều mang đi bán hết để trang trải cuộc sống.

Căn tiểu viện bọn họ đang ở cũng là do thẩm thẩm bán một miếng ngọc bội mà có được.

Miếng ngọc bội kia, ngay cả Lý Quan Nhất cũng có thể nhìn ra là bảo vật vô cùng trân quý. Nó trắng như mỡ, bóng loáng, thanh khiết như ngọc, chạm vào trơn mịn như da thịt thiếu nữ.

Trên miếng ngọc bội được chạm khắc hình Thiên Thủ Quan Âm vô cùng tinh xảo. Đó là tín vật mà thúc phụ Lý Quan Nhất tặng cho Mộ Dung Thu Thủy.

Lúc ấy, chủ tiệm cầm đồ thấy hai người chỉ là một nữ nhân yếu đuối cùng một đứa bé, nên chỉ bằng lòng trả mười lượng bạc.

Lý Quan Nhất lúc ấy tức giận, muốn kéo thẩm thẩm rời đi. Nhưng thẩm thẩm lại rất bình tĩnh, nói với Lý Quan Nhất rằng tín vật dù sao cũng không quan trọng bằng người, sau đó lấy ra một nửa số bạc thuê căn tiểu viện này, số còn lại cất đi làm phí dùng hằng ngày.

Cho dù là vậy, căn tiểu viện này cũng đã cũ nát lắm rồi. Ngoại trừ phòng ở, những chỗ khác đều dột nát.

Mùa hè mưa lớn, bọn họ còn phải lấy chậu hứng nước mưa. Ngồi dưới gầm tủ, Lý Quan Nhất ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mái nhà đã dột nát, có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen nhánh cùng vài ngôi sao le lói.

Lý Quan Nhất đặt bát đũa sang một bên, quay đầu lại, nhìn thấy thẩm thẩm đã ngủ thiếp đi.

Thiếu niên mười hai tuổi siết chặt thanh kiếm bên hông.

Cảm giác lạnh lẽo từ thanh kiếm truyền đến, lại khiến Lý Quan Nhất cảm thấy vô cùng an tâm. Hắn thấp giọng nói: "Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ biến tất cả những món ăn mà hôm nay chúng ta đã nói thành sự thật."

Lý Quan Nhất bế thẩm thẩm lên, nhẹ nhàng đi về phòng. Thẩm thẩm tuy không thấp, nhưng lại rất nhẹ, giống như một nhánh bồ công anh, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bay đi mất.

Lúc đến gần, Lý Quan Nhất có thể ngửi thấy mùi hoa thơm nhàn nhạt trên người nàng. Hắn đặt thẩm thẩm xuống giường.

Giường của bọn họ chỉ được làm bằng đất trộn với cỏ khô, bên trên được trải một lớp rơm rạ, sau đó mới đến chăn đệm. Mùa đông và những ngày mưa, bọn họ đều phải chụm lại với nhau để sưởi ấm.

Lý Quan Nhất đắp chăn cho thẩm thẩm, sau đó xoay người đi về phòng mình.

Vừa về đến phòng, Lý Quan Nhất thở ra một hơi, cúi đầu xuống, vén vạt áo, muốn xem đỉnh đồng xanh ở trước ngực.

Nhưng khi nhìn thấy đỉnh đồng xanh, Lý Quan Nhất ngẩn người.

Ngọc dịch màu đỏ trong đỉnh đã biến mất không còn một giọt, nhưng trên đỉnh lại xuất hiện một vài điểm khác biệt.

Trên thành đỉnh, đập thẳng vào mắt là ấn ký Xích Long vô cùng rõ ràng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top