Thân hình y cao lớn, tay cầm yêu đao xông vào giữa vòng vây, loại đao này vốn dùng để đâm, nhưng y lại dùng nó để chém. Dưới màn đêm, từng đường đao lạnh lẽo như sư tử xông vào giữa bầy sói.
(*yêu đao là 1 loại đao ngắn chừng 30cm, giắt ở thắt lưng)
Dù đã mất đi lực lượng của pháp tướng, Việt Thiên Phong vẫn mạnh hơn đám Dạ Trì kỵ binh này rất nhiều.
Không khác gì tàn sát heo chó, từng nhát từng nhát đao kết liễu đám kỵ binh đã mất đi chiến mã.
Đám Dạ Trì kỵ binh này vì sợ Việt Thiên Phong phát hiện ra tiếng vó ngựa nên đã bỏ lại ngựa, nhưng cũng vì vậy mà thực lực bị giảm đi phân nửa. Bọn chúng đã xem thường năng lực và hung danh của Việt Thiên Phong trên chiến trường.
Mười hai tên Dạ Trì kỵ binh đều ngã xuống trong màn mưa.
Trên người Việt Thiên Phong cũng có thêm vài vết thương, y đưa tay vuốt ve yêu đao đã sứt mẻ vì phải chém lung tung, thở dài: “Là một thanh đao tốt, đáng tiếc, đao cũng giống như người, không có xương sống, chỉ có thể là binh khí giết người, không thể coi là danh khí.”
Tên Dạ Trì kỵ binh bị y cướp đao lúc nãy vẫn còn sống, khuôn mặt đầy máu, khó khăn bò về phía trước. Việt Thiên Phong định kết liễu hắn, thì bỗng nhiên, y cảm nhận được một luồng khí tức yếu ớt.
Mắt hổ nhìn sang, trong con hẻm nhỏ bên đường, một thân ảnh gầy gò đang co ro.
Lý Quan Nhất.
Hai bên đang tập trung chiến đấu nên theo bản năng đã bỏ qua đứa nhỏ kia.
Mà hiện tại, khi trận chiến đã kết thúc, sự tồn tại của Lý Quan Nhất hiện ra rõ ràng. Hắn vốn định đến đây để học võ, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng Dạ Trì kỵ binh và đại hán kia chém giết lẫn nhau.
Tên Dạ Trì kỵ binh bị phế kia theo bản năng bò về phía này, máu me be bét đầy người.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Việt Thiên Phong cao lớn, tay cầm đao, người tắm đầy máu, nhìn Lý Quan Nhất, trong đầu y hiện lên một suy nghĩ - phải chăng là người do Lý Quan Nhất dẫn đến, nhưng ngay sau đó lại phủ nhận ý nghĩ này, trong lòng lại dâng lên sát ý.
Nhân từ không thể cầm binh, sát nghiệt trên tay y đếm không xuể, tuy phóng khoáng nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện.
Giờ phút này, y tàn sát Dạ Trì kỵ binh, lại thêm chuyện của Nhạc soái bị tên kỵ binh kia tiết lộ, nếu để đứa nhỏ này nghe được, sợ là sẽ ảnh hưởng đến đại kế.
Việt Thiên Phong cụp mắt hổ xuống, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, sát khí tỏa ra ngày càng đáng sợ. Tên Dạ Trì kỵ binh kia cố hết sức bò đến bên cạnh Lý Quan Nhất, thở hổn hển.
Lý Quan Nhất nhìn Việt Thiên Phong trong màn mưa, nhìn thấy Dạ Trì kỵ binh và ống tay áo thêu vân văn, nhận ra hắn ta chính là tên thanh niên ngạo mạn ban ngày.
Khí tức đỉnh đồng xanh lưu chuyển, hắn có thể nhìn thấy hỏa long trong đôi mắt đang dần lóe lên huyết quang, hắn biết mình đã nghe được những gì không nên nghe, nhìn thấy những gì không nên nhìn, khiến đại hán nảy sinh sát ý.
Việt Thiên Phong giơ cao thanh đao, nói: “Ngươi đã nhìn thấy, cũng đã nghe thấy. Ta chính là một tên tội phạm tày trời.”
Thiếu niên gật đầu.
Sát ý trong lòng Việt Thiên Phong ngày càng lớn, kiên định.
Nhìn đứa nhỏ kia sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy, trong lòng y không khỏi thở dài.
Đúng là một đứa nhỏ yếu đuối.
Tên Dạ Trì kỵ binh kia nhận ra Lý Quan Nhất có quen biết với Việt Thiên Phong, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Y đưa tay túm lấy quần áo Lý Quan Nhất, định bắt lấy hắn. Vạt áo bị kéo xuống, để lộ ra độc văn trên ngực.
Con ngươi tên Dạ Trì kỵ binh co rút lại.
Loại độc này!
Sau đó, y thấy đứa nhỏ yếu đuối này đưa tay đặt lên hông, một luồng sáng xanh lóe lên, Lý Quan Nhất rút đoản kiếm ra, đâm thẳng vào cổ họng tên Dạ Trì kỵ binh. Khí cơ hộ thể của y dường như không hề tồn tại, đoản kiếm trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng.
Lý Quan Nhất rút kiếm ra, lại đâm một nhát vào tim y.
Hắn do dự một chút, lại rút kiếm ra, đâm thêm một nhát vào ngực phải.
Máu tươi nóng hổi phun ra, hòa lẫn với nước mưa lạnh lẽo, nhuộm đỏ cả vân văn kia.
Cảnh tượng đêm mưa mười năm trước như hiện ra trước mắt, Việt Thiên Phong ngây người, sát khí tiêu tan, nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt thở hổn hển, ngẩng đầu lên, trên mặt đầy máu, nở nụ cười cứng nhắc: “Bây giờ, chúng ta là đồng phạm.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận