Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 8: Trong tâm tư một lòng hiếu thuận (Hạ)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 310 lượt xem
  • 2502 chữ
  • 2023-01-03 21:45:48

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bánh hấp này chính là loại mà Vũ Đại Lang bán, ban đầu vốn dĩ được gọi là bánh chưng, nhưng vài chục năm trước để tránh kỵ húy vua Nhân Tông Triệu Trinh nên được đổi thành bánh hấp. Mà vào thời hiện đại về sau, đây cũng chính là bánh bao; loại có nhân thịt bên trong cũng chính là bánh bao thịt của đời sau, còn nhân rau thì được gọi là màn thầu.

Thức ăn trong bữa cơm chính là một vài loại rau quả mới mẻ do Hàn gia tự trồng, dù cũng có chút luyến tiếc khi ăn chúng vì những thứ đó đều có thể bán cho các gia đình nhà giàu trong thành đổi lấy tiền.

Một đấu gạo mài ra được chín thăng* rưỡi bột thô, bột mì dùng để làm súp bánh và bánh hấp đều được làm bằng chỗ bột thô đó, vẫn còn nguyên vỏ ở bên trong, chứ không phải nửa thăng bột trắng mịn mài được còn lại, như vậy thì một bữa ăn mới có thể lấp đầy bụng được, nhưng cái đó cũng không có hương vị gì đáng nói, huống chi một ngày hai bữa đều như vậy, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian cái bụng vẫn réo ùng ục.
*thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 đấu

Những gia đình bình thường trong thời đại này cũng không khác Hàn gia là mấy. Vốn dĩ Hàn gia cũng được coi như giàu có, ít nhất khoảng tầm mười ngày nửa tháng sau khi vào thành bán đồ xong cũng có thể mua được chút rượu thịt để ăn mừng. Nhưng hiện giờ trong nhà đột nhiên nghèo hẳn, lượng thịt mua được cũng để dành cho Hàn Cương bồi bổ sức khỏe, dù Hàn Thiên Lục muốn lấy một phần mua rượu để thỏa cơn thèm thì cũng luyến tiếc phần tiền đó.

Từ chỗ mấy quán rượu quen thuộc xin được ít bã rượu trở về, rót thêm một ít nước sôi vào trong bầu, nhấm nhấm cũng có chút hương rượu, cũng coi như bớt được cơn thèm. Cho dù bản thân chỉ ăn mấy món đơn sơ nhưng có thể nhìn thấy Hàn Cương ăn từng miếng cơm với tinh thần vui vẻ, vợ chồng hai người cũng đều cảm thấy vui vẻ.

Có lẽ Hàn Thiên Lục, Hàn A Lý không rõ ràng lắm, nhưng Hàn Cương với trí nhớ khi đi du học hơn hai năm bên ngoài cũng biết, hai ca ca của hắn chết trận, nhất định là có trợ cấp, đáng nhẽ một năm cũng được năm sáu quan tiền, bảy tám thất lụa. Nhưng loại trợ cấp thế này ở trong nha môn cũng tựa nước chảy qua sa mạc, chỉ qua tay vài người cũng đã không còn gì nữa. Nếu như được phát chỗ tiền cứu trợ này, gia cảnh của Hàn gia khẳng định cũng có thể dư dả hơn một chút, ít nhất việc chuộc lại khoảnh ruộng một mẫu rưỡi kia cũng sẽ không thành vấn đề.

Hàn A Lý ăn rất nhanh, Hàn Thiên Lục cũng nâng chén, từ từ uống một ngụm lại một ngụm nhỏ. Đôi mắt của Hàn Cương tuy nhiều năm khổ luyện đọc sách nhưng lại không hề kém đi, vẫn có thể thấy rõ hai hàng chữ nhỏ in trên mu bàn tay trái Hàn Thiên Lục, vì có nhiều nếp nhăn mà hàng chữ đó cũng mờ hơn hẳn, Hàn Cương miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra được vài chữ ‘Cung…thủ…tứ’.

Đối với những thứ này Hàn Cương cũng có thể hiểu được, đây chính là phiên hiệu của Hàn Thiên Lục khi tham gia tổ chức xã binh của Tần Châu, người chỉ huy cung tiễn thủ thứ tư. Bởi vì ông thuộc quân ngạch hạ đẳng nhất, ở Thiểm Tây này cứ ba cung tiễn thủ chọn lấy một, cho nên chỉ in vào mu bàn tay. Nếu như là Cấm quân sương quân* thì nhất định sẽ in mấy chữ ‘đội quân kiên quyết bảo vệ quê hương’ trên mặt, những cung thủ mạnh hơn thì cũng thêm quân ngạch, trên gò má cũng cần phải được in chữ.
*Sương quân: quân đội địa phương, chính là tạp dịch binh của các châu phủ và một vài cơ quan trung ương, còn có tên gọi khác là quân thường trực, được chia làm bộ binh và kỵ binh.

Một ngày hai bữa, miễn cưỡng có thể no bụng, đến thời điểm còn phải tòng quân ra trận, sau khi chết trận ngay cả chút trợ cấp cũng không có, đây chính là tình cảnh của những gia đình bình thường trong thời Tống sống tại vùng Thiểm Tây này.

Hàn Thiên Lục hớp một ngụm rượu, không biết nghĩ đến điều gì, đặt chén xuống bắt đầu than thở:
- Ai ya, nếu con người ta đã nổi lòng tham, đến mặt mũi của mình cũng không cần nữa. Tam ca nhi vừa khỏi bệnh, cha đag định đến chuộc mảnh đất về, thế mà Lý Lại Tử quay ngoắt một cái, còn muốn đổi từ cầm cố thành bán đứt luôn!
- Phi! Gã ta phát điên rồi!
Hàn A Lý thoáng cái đập chiếc đũa trên bàn, nghiêm mặt hung dữ.
- Cần tiền cứu mạng thì gã trả giá, còn giới thiệu mấy tên lang băm, hại chúng ta đổ tiền ra như nước chảy. Bây giờ chúng ta không thiếu tiền nữa rồi, gã nằm mơ đi! Chờ tam ca nhi khỏi bệnh thì tìm tới tận cửa, chuộc ruộng đất trong tay tên Lý Lại Tử kia về. Có một mẫu thì chuộc một mẫu, có hai mẫu thì chuộc cả hai mẫu!

- Hôm nay chẳng phải tôi cũng đã nói như vậy với Lý Lại Tử đó sao? Ruộng rau chỗ ngoặt sông ta chắc chắn phải chuộc về.

- Cái rắm! Hôm nay Lý Lại Tử còn bị lão nương mắng một trận, ông thì đứng ở một bên nhìn! Chính vì gã thấy ông im thin thít mới dám lấn tới trước cửa! Đổi lại là lão nương, sớm đã đánh vào lòng lo sợ của gã rồi! Thông gia của gã Hoàng Đại Lựu cũng là một kẻ háo sắc, lần trước ở bến phà nhìn thấy Vân Nương, nước bọt xém chút đã chảy ra hết rồi, lúc đó trong tay lão nương không cầm gậy, không thì đã gõ thêm một cái bướu vào đầu lão ta rồi!

Hàn Cương lúc này mới hiểu, người ở trước mặt, Lý Lại Tử đã đối mặt với cha mẹ, nói về chuyện ruộng rau. Khó trách gã thấy mình nhắc tới liền lập tức trở mặt. Có lẽ bởi vì sau giờ ngọ cha mẹ ở núi phía nam đã hái đầy đủ thổ sản, chuẩn bị để đi Châu Thành ở phía bắc, tại bến phà đã đụng độ với Lý Lại Tử.

Hàn Cương dừng đũa, cúi đầu xuống:
- Đều do hài nhi không tốt... Hại cha mẹ bị Lý Lại Tử bắt nạt.

- Nói bậy bạ gì đó!
Hàn A Lý quay đầu lại gào to một tiếng:
- Chữa bệnh cứu mạng, nhiều tiền hơn nữa cũng phải bỏ ra thôi!

- Đúng vậy đó, cứu mạng dùng nhiều tiền cũng phải tốn. Hương hỏa bị đứt đoạn, chết đi cũng không có mặt mũi nào nhìn tổ tông của Hàn gia.
Hàn Thiên Lục giơ chén một hơi cạn sạch, lấy mặt sau của tay áo lau chút tàn rượu trên chòm râu.
- Tam ca con cũng đừng nghĩ nhiều. Năm đó ông nội của con từ Kinh Đông Mật Châu đến Quan Tây buôn bán, lỗ tiền vốn, lúc đó không một xu dính túi, ngay cả quần áo tùy thân cũng chỉ còn một bộ, ông cũng không trở về được, chỉ có thể định cư ở Tần Châu. Nhưng ông nội con từ làm thuê cho ruộng người ta, đến lúc ông đi cũng để lại cho cha con ta một mảnh ruộng rau ba mươi hai giác mười lăm bước, cha mất thêm hai mươi năm, cuối cùng tậu thêm được trăm mẫu* đất.
[I]*Mẫu, giác, bước: Đơn vị tính toán diện tích đất của Trung Quốc thời xưa. 1 mẫu bằng 4 giác, 1 giác bằng 60 bước.[/I]
- Bây giờ cho dù bị mất cũng chỉ là trở về lúc ông nội con vừa tới Quan Tây thôi. Qua hai mươi năm nữa, cha con làm lụng là có thể lấy lại ruộng đất, cũng có thể uống rượu ăn thịt. Người ở trên đời này, không sợ nghèo, chỉ sợ lười. Chỉ cần chịu khó, làm việc gì cũng có thể. Tam ca nhi. con là người đọc sách, sách thánh hiền đã đầy một bụng, cha cũng không có gì có thể dạy con, chỉ có thể dạy con hai chữ “chuyên cần”, đọc sách phải chuyên cần, làm việc phải chuyên cần, sau này làm quan cũng giống như vậy, phải chuyên cần.
- Phụ thân nói phải.
Hàn Cương cúi đầu thụ giáo, Hàn Thiên Lục tuy chữ biết không nhiều, nhưng kiến thức lại không ít. Hắn ngẩng đầu cười nói:
- Thánh nhân cũng từng nói “Mẫn vu sự mà thận vu ngôn', tức là làm nhiều nói ít. Lời của phụ thân cũng đã có một nửa đạo lý của Thánh nhân rồi.

- Không hổ là Thánh nhân!
Hàn Thiên Lục được nhi tử tâng bốc thì vui vẻ cực kỳ, ngửa cổ, một chén bã rượu đục ngầu liền trút xuống. Hít một hơi khí lạnh, cầm lấy bầu rượu lắc lên, lại thở dài:
- So với rượu trong quan phường cũng không có sự khác biệt. Rượu trong Quan phường, năm nào cũng loãng như năm nào hết. Bán thì bán giá rượu mà đưa thì lại đưa vị nước. Một đấu lương thực mà làm ra mấy thăng rượu, chẳng khác nào mua nước với giá cao gấp ba gấp năm lần.
- Thế mà trước kia ông uống còn vui vẻ hơn bây giờ cơ đấy?
Hàn A Lý lại gào to một tiếng, Hàn Thiên Lục tự cảm thấy mất mặt, cố ý lảng đi, nhìn bầu rượu toàn bã mà chép miệng. Phụ nữ nhà mình mạnh mẽ, lợi hại. Hàn Thái Viên cũng chỉ có thể làm thế mà thôi.

Hàn Cương cười nói:
- Nếu có rượu nhà mình làm thì tốt rồi, mình uống đến đâu cũng sẽ không phải trả tiền.

Hàn Thiên Lục lắc đầu, thở dài:
- Ai nói không phải chứ. Nhưng Tần Châu lúc này người nào dám tự ý ủ rượu? Từ Tần Châu ra ngoài ba nghìn dặm, sẽ không biết bị xăm chữ lên mặt rồi đày đi nơi nào nữa!

Hàn Cương sững sờ, một đoạn ký ức bị xúc động thoáng cái hiện ra, rượu ở Đại Tống đã bị quan phủ giữ độc quyền rồi.

Từ khi Đại Tống khai quốc đến nay, vì lợi ích của đất nước dùng không đủ, liền noi theo quy củ thời Ngũ Đại, các lộ tửu phường hầu hết là quan doanh, hoặc là trực tiếp do quan phủ ủ rượu, hoặc là nhận thầu ra ngoài, hơn nữa còn là công khai đấu thầu, chiêu này thời hiện đại gọi là “Đấu giá”. Không chỉ rượu, muối và sắt cũng đều là quan doanh. Mà trà, phèn, hương thuốc đều phải qua tay quan phủ.

Nếu có người muốn giành ăn từ tay quan phủ, nếu là dòng dõi nhà quan, tùy tình huống có lẽ sẽ nhẹ nhàng mà cho qua; nhưng nếu là dân thường, nhẹ nhất cũng xăm chữ lên mặt, nặng thì trực tiếp rơi đầu. Nhất là Tần Châu, đã có bao nhiêu người bị gán cho tội danh này rồi. Tần Châu là biên cảnh, trại bảo lớn nhỏ cũng trên dưới một trăm, trước mỗi trại bảo giáp với nước ngoại bang đều có quan mở tửu phường, chuyên môn buôn bán với người nước ngoài, những trại bảo kia còn lần lượt phái tiểu quan giám sát thuế rượu, chỉ để cho quan phủ độc chiếm lợi ích từ rượu.

“Xem ra mở tửu phường để kiếm tiền là không thể! Chắc chắn sẽ rơi đầu.” Hàn Cương âm thầm lắc đầu, tự mở tửu phường khẳng định là sẽ bị chém đầu hoặc lưu vong, cho dù có thể nhận thầu được một quan tửu phường, chỉ cần tiến hành một chút cải tiến, sau khi bắt đầu buôn bán khá lên, nếu không bị quan phủ thu hồi thì chính là bị mấy kẻ đỏ mắt thèm muốn rồi chiếm mất, trên đường như vậy không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là không thuận lợi.

Hàn Thiên Lục không biết trong lòng Hàn Cương nghĩ gì, ông luôn ngóng trông nhi tử có thể có tiền đồ. Ông vừa uống rượu, vừa than:
- Tam ca nhi, nếu con có thể làm quan thì tốt rồi. Có thân phận là quan, rượu nhà mình làm cũng chẳng ai để ý. Hôm nay đi đến Huệ Đức lâu trong thành đưa đồ ăn, đúng lúc nhìn thấy một lão binh của nhà Trấn An tướng công cầm men rượu đi ra từ tửu phường ở đằng sau lầu, nói là trong phủ muốn tự ủ rượu…
- Uống bã rượu của người ta, tán gẫu nhiều như vậy làm chi?
Hàn A Lý lại vọt lên mắng Hàn Thiên Lục hai câu, quay đầu nói với Hàn Cương:
- Ngày đó khi tam ca nhi con bệnh nặng, ta cùng cha con đến miếu Lý tướng quân đã từng hứa nguyện, cúng hai mươi cân dầu vừng. Từ ngày đó, con liền mỗi ngày một khá hơn. Đây là Lý tướng quân ban phúc. Ta và cha con đã thương lượng, qua hai mươi ngày nữa là ngày tốt. Đến lúc đó, lúa mạch các nhà trong thôn đều đã gieo xong, chắc sẽ không còn việc gì bận rộn. Thích hợp để đến miếu Lý tướng quân bày mấy bàn rượu, một là báo ơn Thần, hai là tẩy xui cho con.

Hàn Cương cười gật đầu. Hàn Thiên Lục, Hàn A Lý đều là cha mẹ tốt, bản thân không nỡ ăn mà cho con trai ăn, mình không nỡ dùng lại cho con trai dùng. Có thể gặp được song thân quan tâm như vậy, trong lòng Hàn Cương bất giác coi họ chẳng khác nào cha mẹ mình đã ở lại thời không gian kia.


Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ lại không đợi được.


Hàn Cương tự cảm thấy mình may mắn, sau khi sống lại còn cơ hội báo hiếu song thân, bù đắp những tiếc nuối trong lòng. Nhưng trồng rau cũng không phải làmột nghề nghiệp tốt. Hắn cũng không muốn giống như Hàn Thiên Lục, mỗi ngày từ ruộng trở về là cả người đều đầy mùi phân nước.


Hàn Cương bây giờ không nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn cho cha mẹ thoát khỏi nỗi khổ làm việc nặng nhọc, muốn giúp mình sống thoải mái tự tại, những chuyện này đều phải tự mình phấn đấu. Có điều tiền tài không đủ để dựa vào, chỉ có quyền lực mới đủ để bảo đảm. Bất luận từ góc độ nào, Hàn Cương đều có lý do để tìm cho mình một chức quan.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top