Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 6: Duyên trong dị giới từ trời đất mà thành

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 326 lượt xem
  • 2367 chữ
  • 2023-01-03 21:44:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Tam ca ca.
Giọng nói ngọt ngào thân thuộc từ bên ngoài sương phòng vọng lên, đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Phương. Nụ cười bình thản bỗng nhiên xuất hiện trên mặt hắn.
- Là Vân Nương mà! Muội cứ vào đi!

Hàn Vân Nương lên tiếng trả lời, đi giật lùi vào trong phòng, tay bưng chiếc bàn thức ăn, phía trên để một chiếc nồi đất con, vẫn chưa mở vung mà mùi thơm của cháo thịt dê đã bốc lên nghi ngút.

- Chẳng phải vừa mới ăn đó sao? Sao lại còn bưng tới nữa?
Hạ Phương liền hỏi.

- Đã quá ngọ rồi.
Cô gái nhỏ khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng từ đôi môi hồng phớt giống như hạt tuyết trắng thẳng tắp, rất khó tưởng tượng chỉ dựa vào cánh lá liễu lại có thể đánh răng trắng được như vậy. Nàng nhẹ nhàng đặt bàn thức ăn lên bàn sách, tiện tay thu dọn sách vở đặt trên bàn và trên giá sách.

- Thời gian trôi nhanh thế sao?
Hạ Phương cảm giác như mình chỉ mới đọc được cuốn sách, lại chìm vào trong hồi ức, sao nhoằng cái đã tới trưa rồi.

- Tam ca đọc sách say mê, đương nhiên là không cảm giác thấy rồi.
Hàn Vân Nương chân tay lanh lẹ, loáng cái đã thu dọn ngay ngắn xong đống sách bừa bộn trên bàn, liền mở nắp nồi trên bàn sách, lại cho chiếc thìa gỗ vào trong nồi. Tiểu nha đầu quay đầu lại đỡ Hàn Cương ngồi xuống ăn trưa.

Hạ Phương ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn nồi cháo thịt tỏa hương nghi ngút trên bàn. Trái tim cứng như sắt đá trong xã hội tiền thế cũng đã lăn lộn mà luyện tập được giờ đây lại có chút căng thẳng.

Thời này, thói quen của nông gia đều là mỗi ngày hai bữa, sớm một bữa, tối một bữa. Lúc rảnh rỗi thì ăn vặt, lúc bận rộn thì ăn rồi làm. Hàng ngày đều miễn cưỡng đổ đầy cái dạ dày. Nhưng Hạ Phương vừa rồi bị bệnh lâu ngày, yếu ớt, bây giờ vẫn phải một ngày ba bữa để bồi bổ. Mỗi ngày ba bốn quả trứng, một cân thịt dê băm nhuyễn, còn có cháo rau đặc quánh. Phụ mẫu không tiếc gì gia tài, chăm sóc cho Hạ Phương ngày một khỏe mạnh lên. Nhưng bây giờ hắn cũng hiểu, mỗi ngày ăn ba bữa, rốt cuộc phải đánh đổi bằng thứ gì? Chẳng trách trong nhà đã không còn chút ruộng đất nào, phụ mẫu hàng ngày vẫn phải ra ngoài, sau đó rất muộn mới mệt mỏi quay về nhà.

- Sao thế, tam ca? Mau ăn đi chứ, nguội sẽ không ngon đâu.
Hàn Vân Nương thấy Hạ Phương ngồi bất động liền khẽ giục.

Hạ Phương lắc đầu, gác tâm sự sang một bên, tấm thân này của hắn bây giờ có làm gì cũng đều vô ích. Hắn liền cười nói với tiểu nha đầu đang đứng bên cạnh chuẩn bị phục vụ mình ăn cơm:
- Lại đây ăn cùng đi. Ta cũng không ăn được nhiều như vậy đâu.

Khuôn mặt trắng trẻo của Hàn Vân Nương bỗng đỏ bừng lên, sợ hãi lùi về phía sau nửa bước. Nàng không biết thế nào là trái tim Tư Mã Chiêu, nhưng tâm tư của tam ca nàng lại rất hiểu. Từ sau khi khỏi bệnh, tam ca hình như đã thay đổi hơn trước, thường nhẹ nhàng với nàng. Càng thân thiết với tam ca, trong lòng tiểu nha đầu đương nhiên là rất vui vẻ đồng ý. Nhưng mỗi khi vành tay và tóc mai chạm nhau vô cùng thân thiết, Hàn Vân Nương giờ đã hiểu chuyện không tránh khỏi luôn cảm thấy ngượng ngùng.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào đôi giày hoa dưới chân, giọng lí nhí:
- Tam ca ăn nhiều chút mới có thể mau khỏe được.

Hạ Phương thấy vẻ mặt ửng hồng đó, thiếu nữ thoáng chốc đã hiện rõ vẻ e lệ khiến cho hắn mê đắm tới hoa cả mắt. Tâm trạng vốn nặng nề không khỏi nhẹ nhõm đi rất nhiều, đùa giỡn chút với cô gái nhỏ đáng yêu lại dịu dàng này cũng khiến cho tinh thần và sức khỏe của hắn khá hơn nhiều.

Hạ Phương nhướn người lên, kéo Hàn Vân Nương lại:
- Ta ăn muội đứng nhìn, như vậy cũng chẳng ngon lành gì. Hai người cùng ăn mới ngon.
Tay hắn dùng lực, lại muốn kéo tiểu nha đầu ngồi vào lòng.

Phụ mẫu vất vả chịu mệt mỏi bên ngoài, còn mình lại ở nhà ôm bé con ăn cơm, điều này quả thực không phải là Hạ Phương chưa từng nghĩ tới, mà hắn rất hiểu, muốn dùng cách tốt nhất để báo đáp lại cho phụ mẫu chính là mau chóng hồi phục sức khỏe. Bất luận là cơ thể hay tâm tính, nếu muốn cùng cha mẹ chịu khổ, kéo dài thời gian hồi phục sức khỏe chỉ khiến cho sự vất vả của họ bị mất đi ý nghĩa. Như vậy ngược lại sẽ là bất hiếu. Hạ Phương không phải là loại người bụng đang đói mà có người mời lại kêu no, nếu cảm thấy đúng thì sẽ không lo lắng tới chuyện khác nữa.

Bị Hạ Phương kéo mạnh tay, mặt Hàn Vân Nương càng đỏ bừng lên như máu, cố gắng giãy dụa, làm thế nào cũng không chịu ngồi xuống. Thấy không thể ép được, Hạ Phương liền ghé sát tai ngọc của tiểu nha đầu nói:
- Cha mẹ đều đã ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi.

Hơi thở nóng bỏng truyền vào tai, tiểu nha đầu liền đỏ bừng vành tay lên, đang giãy dụa cũng không khỏi mềm nhũn ra, cuối cùng vẫn ngượng ngùng ngồi vào lòng Hạ Phương, chỉ nghiêng người ngồi bên cạnh Hạ Phương, bị tay hắn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn.

Dưới ánh đèn tuyệt đẹp tự có phong tình, mà ban ngày dáng vẻ xinh đẹp của tiểu nha đầu lại càng không thể che giấu được. Đặc biệt là đôi mắt đó, đen láy sáng ngời, khi ngượng ngùng, mí mắt cụp xuống, lông mày dài phủ lên đôi mắt giống như hồ sâu càng thêm sâu. Lúc vui lại sáng lên, cộng thêm nụ cười trong trẻo, hàm răng trắng tinh, dường như có thể khiến cho hồn phách của người ta đều bị cuốn vào trong đó. Nàng mặc chiếc váy ngắn bằng vải thô không mới cũng không cũ, dù không tổn hại gì tới nhan sắc của nàng, nhưng lại khiến cho Hạ Phương thấy mà có chút đau lòng.

Theo thói quen thời đó, tỳ nữ gọi là dưỡng nương. Mà trong Hàn gia, tiểu nha đầu không chỉ là dưỡng nương, kỳ thực còn có một thân phận của con dâu từ nhỏ, cũng chưa chắc là chủ cũ của thân thể Hạ Phương. Dự định ban đầu của phụ mẫu Hàn gia chính là trong ba huynh đệ Hàn gia, nếu sau này có ai không lấy được con dâu thì tiểu nha đầu sẽ gả cho người đó. Đây cũng là cách thường thấy trong thôn Quan Tây, chỉ là trong thôn Hạ Long Loan có mười mấy nhà nuôi con dâu từ nhỏ chờ gả cho con lớn Hàn gia. Sau khi con trai thứ hai của Hàn gia tòng quân đã chỉ cho Hàn Cương, nhưng bây giờ thì toàn bộ lại lợi cho Hạ Phương rồi.

Bản thân Hàn Vân Nương tự biết dự định của phụ mẫu Hàn gia, bây giờ cũng coi tam ca như là phu nhân của mình. Sau khi Hạ Phương khỏi bệnh còn vô cùng thân thiết với nàng, nàng cũng có chút ngượng ngùng, lại cũng có phần vui mừng.

Hạ Phương ôm lấy thân hình mềm mại, ấm áp của tiểu nha đầu, nàng một muôi ta một muôi, hai người đã ăn xong nồi cháo thịt dê trong nửa canh giờ.

Ăn xong bữa cơm ấm cúng, tiểu nha đầu liền đứng lên thu dọn bát đũa. Hạ Phương thì chỉnh sửa lại mũ áo, chậm rãi bước ra ngoài. Sức khỏe hắn cũng dần hồi phục, đã không cần người dìu nữa, cũng có thể tự đi ra ngoài tản bộ. Hàng ngày ra ngoài đi lại, dù cảm thấy có hơi mệt nhưng Hạ Phương vẫn kiên trì mỗi ngày đi nhiều hơn chút. Chỉ có kiên trì luyện tập mới có thể sớm ngày bình phục sức khỏe. Trong thời đại không có thuốc kháng sinh, nếu phải chống lại bệnh tật chủ yếu vẫn dựa vào bản thân mình thôi. Mấy ngày qua, hắn đều đi tới bên bờ sông sau đó lại quay về nhà, cố gắng bồi dưỡng thể lực.

Đi trên đường đất trong thôn, Hạ Phương cố gắng tản bộ để làm quen với môi trường xung quanh, thuận tiện tìm con đường phát triển cho gia đình mình giàu có, để phụ mẫu không còn phải vất vả như vậy.

Con trai thứ ba của nhà họ Hàn từ nhỏ đã biểu hiện khả năng học hành thiên phú, rất được kính trọng trong thôn. Trên đường đi thôn dân bắt gặp đều hỏi han ân cần, khiến cho Hạ Phương cảm thấy có chút ấm áp, Hạ Phương cũng đáp lễ một cách thân thiết, càng khiến cho thôn dân cảm thấy vui mừng, đều nói tam ca Hàn gia càng ngày càng có khí độ của người có học.

Trên đường đi, hắn không ngừng chào hỏi hàng xóm thân quen. Mặc dù từ trong vẻ kinh ngạc của hàng xóm, Hạ Phương cũng từng bước hiểu được Hàn Cương trước đây quả thực không phải là người đối đãi thân thiết với mọi người. Nhưng rốt cuộc người con trai thứ ba của Hàn gia du học bên ngoài hai năm, quay về lại đổ bệnh, còn chưa kịp giao đạo với người dân trong thôn, Hạ Phương hoàn toàn khác với kiếp trước có thể quay trở về quãng thời gian của hai năm trước, cũng không tới mức khiến cho người ta nghi hoặc.

Đi được một lúc đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, ngay cả bầu không khí ngập tràn hơi nước cũng phả thẳng vào mặt. Hạ Long Loan là một thôn trang không lớn, nằm trong thung lũng giữa hai đỉnh núi cao, ngọn núi xa xa phía bắc thôn mênh mang rộng lớn, ngọn núi sát phía nam thôn lại mang sắc màu xanh biếc, tiếng nước chảy ào ào từ phía bắc đối diện truyền đến. Con sông kia là Tạ Thủy, bên kia bờ sông là châu thành Tần Châu, Tạ Thủy chảy xuôi về hướng đông, chảy được trăm dặm thì hòa với Vị Thủy thành một, đó chính là sông Vị Hà. Nếu như không phải chịu sự uy hiếp của người Đảng Hạng, thật ra nơi đây cũng là một thôn xóm vô cùng thích hợp để sinh sống, nhưng nơi này lại thuộc vùng biên tái, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi việc ngày đêm lo sợ.

- Dù sao cũng là Bắc Tống mà…
Hạ Phương thầm than. Nếu là đời sau, Thiểm Tây ở sâu trong nội địa Trung Quốc, căn bản không cần lo lắng đến họa ngoại xâm. Ở thời đại kia, gia đình mình chỉ cần an phận làm việc thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, chiến loạn chỉ là một danh từ xa lạ chỉ có thể nhìn thấy qua tin tức và sách vở, nhưng lúc này đây lại chính là vấn đề vô cùng chân thực mà hắn phải đối mặt.

Bầu trời xa lạ, vùng đất xa lạ, cùng với thời đại xa lạ… Tâm tình của Hạ Phương bỗng nhiên hơi trầm xuống, không chú ý đến tảng đá dưới chân, bước chân hơi lảo đảo như sắp ngã, chợt có một đôi tay nhỏ bé vươn tới từ phía sau đỡ lấy hắn.

- Tam ca ca, cẩn thận một chút, chú ý nhìn đường đi…

- Ừ…
Hạ Phương lên tiếng, quay đầu lại nhìn, không biết Hàn Vân Nương đã theo sau từ lúc nào, ánh mắt biết nói đang lo lắng nhìn hắn.

Đúng rồi! Ít nhất còn có người nhà. Hạ Phương nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu đang cẩn thận dắt mình. Ở thời đại này, tuy mọi thứ đều xa lạ, nhưng vẫn còn có những người thân ngập tràn tình yêu thương.

‘Thôi được… Đã đến rồi thì yên tâm ở lại thôi…’
Nội tâm Hạ Phương không biết đến cuối cùng là bất đắc dĩ hay là đã chấp nhận số mệnh. Ý trời như thế, dù không cam chịu thì có thể làm gì được đây?

- Đã đến rồi thì yên tâm ở lại!
Đứng bên mé nước đang chảy róc rách, vịn vào vai thiếu nữ, ánh mắt hướng về thành trì xa xa phía bờ bên kia, Hạ Phương lại lặp lại câu nói đó thêm một lần. Cơn gió cuối thu dọc theo mặt sông thổi tới, không biết mang đến mùi hương hoa quế ngọt ngào từ đâu tới đây, tà áo xanh lam rộng thùng thình bay bay trong gió, thân mình gầy gò lại vẫn đứng vững vàng, không hề có chút dao động.

Cho dù Hạ Phương rất muốn được sống lại trong một gia đình giàu sang, nhưng có thể sống thêm một lần nữa đã là cơ duyên khó gặp rồi, tự nhiên được có thêm một mạng sống nên càng phải biết quý trọng. Huống chi còn có người nhà của mình quan tâm, nếu còn tham quá chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh. Hạ Phương nhìn mọi thứ rất thoáng, có thể nói là rộng lượng, nếu như không hiểu sao đã đến thời đại này, cũng không biết làm cách nào để trở lại thế kỷ 21, vậy hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm thế nào đó để giúp mình và gia đình có thể trải qua cuộc sống một cách tốt đẹp hơn. Mà bước đầu tiên chính là phải từ bỏ cho thân phận trước kia của mình, chấp nhận thân phận mới.

- ...Ta là Hàn Cương... Ta là Hàn Ngọc Côn...
(TG: Bắt đầu từ chương sau, tên của nhân vật chính đổi thành Hàn Cương)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top