Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 5: Gia cảnh bần hàn đâu ngăn nổi ý chí quyết tâm (Hạ)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 323 lượt xem
  • 2784 chữ
  • 2023-01-03 21:43:48

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhưng vừa mới đến đây, Hạ Phương đã hiểu rất rõ ràng bề ngoài nhất định phải làm giống như trước, ít nhất không để cho người nhà của Hàn Cương nhìn ra sự khác biệt giữa hắn và Hàn Cương. Hàng ngày đọc sách, luyện chữ, những gì mà Hàn Cương của quá khứ đã làm như thế nào thì bây giờ Hạ Phương cũng phải làm như vậy. Mỗi buổi sáng, sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt đều đọc sách, cũng may là những ký ức trong 18 năm của phần thể xác này về cơ bản là được giữ lại, Hạ Phương cứ theo kí ức mà làm theo.

Ngày qua ngày chăm chỉ đọc kinh thư, Hạ Phương khó tránh khỏi có lúc cảm thấy buồn tẻ chán ngắt. Cửu kinh tam truyền Hàn Cương đã đọc thuộc làu làu từ rất lâu rồi, chỉ cần xem câu thứ nhất thì hắn có thể nhớ được toàn bộ, thậm chí ngay cả chú thích và chú giải còn nhiều hơn mấy lần kinh thư hắn cũng có thể đọc thuộc được tám chín phần. Những ký ức này Hạ Phương đã thừa kế một cách thuận lợi, thường thì chỉ cần một gợi ý nhỏ là tự mình có thể thuận lợi ngâm nga được nhưng Hạ Phương vẫn cứ chăm chỉ ngày ngày đọc sách để củng cố thêm trí nhớ. Nếu như không luyện tập thường xuyên thì những kiến thức này sẽ dần dần bị lãng quên.

Sau khi đặt quyển sách xuống Hạ Phương lại suy nghĩ, nếu như hắn có thể mang theo ký ức của Hàn Cương quay về mấy nghìn năm sau, dựa vào tài ăn nói trôi chảy lưu loát của bản thân thì việc trà trộn vào mấy trăm diễn đàn là một chuyện không khó…

“Chỉ tiếc là….”
Hạ Phương khẽ thở dài, tài học của Hàn Cương nếu như được giữ lại ở thời này thì cũng là tầm thường. Những thứ mà Hàn Cương để lại, không chỉ là ký ức và sách vở mà còn có những bài văn mà hắn từng làm, thơ ca mà hắn từng viết. Văn chương thì cũng bình thường, với trình độ của Hạ Phương không thể nào bình luận được, nhiều nhất thì hắn cảm thấy có một vài chỗ thiếu đi tính logic, kết luận và luận cứ không đủ, còn thơ ca thì Hạ Phương có thể tùy ý giở ra đọc nhưng cũng cảm thấy không thể tiếp tục xem được.


Bản thổ Đại Tống cũng đã thái bình trăm năm rồi, văn phong nồng đậm, tài tử lớp lớp xuất hiện, thơ ca lưu truyền thiên cổ lúc nào cũng có, nói đến phong cảnh tái thượng thì có “Trường yên lạc nhật cô thành bế” (Sương mù dày đặc, mặt trời lặn cô thành đóng cửa), nói đến tiễn biệt chia ly có “Đối trường đình vãn, sậu vũ sơ hiết” (Buổi tối mưa rào dừng chân ở đình nghỉ chân), nói đến khuê tình thì có “Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ, loạn hồng phi quá thu thiên khứ” (Hai mắt đẫm lệ hỏi hoa, hoa không đáp lại, cánh hoa bay qua xích đu).

Khi Hạ Phương nghĩ đến trình độ thơ ca của Hàn Cương thì không thể nào đem so sánh với những danh gia đó. Cũng có những bài thơ khá ổn nhưng không ngờ được rằng tất cả nói tóm lại đều khiến Hạ Phương cảm thấy tác phẩm nào cũng vô cùng thê thảm. Thật không ngờ Hàn Cương vẫn dùng những thứ nên dùng lửa thiêu hủy từ lâu rồi mà cùng phụ xướng với bạn học của hắn! Những tác phẩm mà Hàn Cương cố gắng ghi chép lại cũng chỉ là dạng bình thường.

- Đây mà gọi là thơ sao? Chẳng trách Quan Tây không có tiến sĩ!

Nếu như thơ ca từ phú của các sĩ tử Thiểm Tây đều ở trình độ như thế này thì chuyện họ bị các sĩ tử Giang Nam giết cho nước chảy hoa trôi cũng không có gì là kinh ngạc. Đem tất cả những bài văn vô vị và 7 -8 quyển thơ ở trên bàn và trên giá sách của Hàn cương đi vứt thì nhất định giá sách sẽ gần như trống trơn.

Tỉnh lại hơn 10 ngày, Hạ Phương đã dần dần làm quen với ký ức của Hàn Cương nhưng hắn vẫn còn cảm thấy xa lạ với cơ thể của Hàn Cương, nói tóm lại thì với cái nhìn của người thứ ba để đánh giá tiền thân, bao gồm cả thơ văn của hắn thì nhìn thấy đại tác của Hàn Cương, Hạ Phương cũng không hi vọng rằng nó có thể dùng được. Nếu như bảo Hạ Phương thay Hàn Cương đi thi, đừng nói là thi tiến sĩ, e rằng ngay cả vượt qua kỳ thi của châu lý cũng là chuyện rất khó khăn.

Từ ký ức của Hàn Cương, Hạ Phương biết được sĩ tử sau khi thông qua giải thí thì được gọi là cống sinh, cũng có thể gọi là cử nhân, nhưng cử nhân của thời đại này không giống với cử nhân của người đời sau, đây không phải là một cách xưng hô có thể dùng cả đời mà chỉ là cách xưng hô một lần, lần này thông qua giải thí được lên kinh dự thi nhưng nếu như không đỗ tiến sĩ thì ba năm sau nếu như vẫn muốn tiếp tục thi tiến sĩ thì việc đầu tiên cần làm chính là tham gia và vượt quan giải thử, nếu không thì sẽ không có tư cách của cống sinh.

Hơn nữa thi khoa giải, khi mình nằm trên giường bệnh thì cống sinh của châu đều đã được chọn hết cả rồi, chuẩn bị năm sau lên kinh thành thi tiến sĩ, nếu bản thân muốn đi thi thì phải đợi ba năm sau.

Vé xổ số sau ba năm mới mua được thì cơ hội trúng thưởng sẽ thấp đến thảm hại. Hạ Phương hoàn toàn không có hứng thú đi thử vận may của bản thân. Trừ phi triều đình có thể đổi đề thi của kỳ thi tiến sĩ thành đề tài mà hắn quen thuộc hơn, đồng thời thi vấn đáp kinh nghĩa với yêu cầu về tài năng thơ ca văn chương không cao, nếu không thì hắn sẽ không có cơ hội trở thành một tiến sĩ.

- Quá khó!
Hạ Phương lắc đầu, may mà con đường làm quan phát tài không chỉ có mỗi cách này, ví dụ thi Minh kinh đây là một cuộc thi khoa cử so với thi tiến sĩ thì dễ hơn một chút, hoặc là đến đầu quân một số quan cao, lập một số công lao và chờ đợi tiến cử, hoặc là trực tiếp bỏ tiền mua chức quan, thời này được gọi là “tiến nạp”.

- Mua quan?
Hạ Phương đưa mắt nhìn quanh phòng rồi ha ha cười khổ một tiếng, ít nhất trước mắt hắn lúc này chuyện này còn khó hơn cả thi đỗ tiến sĩ.

Hàn gia giờ đây đã nghèo rớt mùng tơi, căn nhà tranh mà bản thân đang sống còn phải đi thuê. Ngày trước mặt dù gia đình còn được xếp ở hàng đầu trong thôn nhưng bây giờ nhìn vào những đồ dùng trong gia đình được mang từ căn nhà cũ thì không cần nói cũng đủ biết: một chiếc giường lớn, một án thư, một tủ sách, hai đôn mộc, không hơn không kém.

Hình dạng của những món đồ gia dụng này rất đơn sơ, chính là mấy cây gỗ cắm lại mà thành, không qua mài giũa, rõ ràng là rất thô ráp. Bên ngoài không dùng đinh, chỉ dùng mộng, đặc biệt là giá sách đầu mộng xẻ rộng hơn một chút, động vào là lắc lư, phát ra tiếng kêu ken két. Mấy ô vuông trên giá sách xếp lên được 180 cuốn sách. Hầu hết là bút tích Hàn Cương đích thân chép lại, lại vất vả vác về nơi xin học, có Cửu kinh, Tam truyền và một số chú tích kinh truyện, thậm chí còn có hơn chục cuốn ghi chép sử ký.


Còn hơn hai chục cuốn khác lại là sách bản Tống quả thực rất có giá trị, nhưng đều là bản Phúc Kiến, mà không phải là nhà xuất bản Quốc Tử Giám hoặc Hàng Châu, càng không phải là nhà xuất bản tư nhân in ấn được truyền ra ngoài rất nhiều, lưu truyền rộng rãi. Nhà xuất bản Phúc Kiến đứng đầu tiên, còn nhà xuất bản tư nhân là kém nhất. Nhưng luận về chất lượng mà nói, sách của ấn phương Phúc Kiến lại là kém nhất. Mà Hàn Cương cũng chỉ có thể mua được sách của nhà xuất bản Phúc Kiến.

Văn phòng tứ bảo trên bàn cũng lộ rõ vẻ bần hàn. Hai thanh mực đều đã bị mài chỉ còn một nửa, một nghiên mực chưa được mài cẩn thận, phần lớn sẽ được hiện rõ trên nền giấy vàng thô ráp. Bên cạnh là giá viết có cắm bốn năm chiếc bút lông, lại đặt một ống bút bằng trúc cao khoảng nửa tấc, bên trong đựng bảy tám chiếc bút lông nửa mới nửa cũ. Đây là toàn bộ văn cụ của Hàn Cương sở hữu.

Quả đúng là nhà nho nghèo thực sự.

Nửa tháng trôi qua, Hạ Phương dần mang những hồi ức cũ của bản thân để dung hợp vào, đã có thể dùng từ ngữ của thời này, cũng có thể hiểu được mấy hàng chữ đẹp trên ống đựng bút bằng trúc rốt cuộc có ý nghĩa gì rồi.

- Nửa cành thanh ngọc, cành lá khẳng khiu, ghi sâu vào lòng, thích hợp cho tiết này, ban tặng Ngọc Côn.

Hạ Phương cầm hộp bút tre trong tay, khẽ cất tiếng đọc. Thư pháp rất đẹp, chữ như mây bay nước chảy, lại có phần đoan trang khí khái, không phải người thường có thể bì được. Phía dưới bên trái nét chữ trên ống bút còn dùng chữ nhỏ viết lên bốn chữ “Đại Lương Trương Tái”. Đây là danh hiệu của người tặng, cũng là người thầy của chủ nhân cơ thể này.

Cái tên Trương Tái này Hạ Phương nghe rất quen tai, hình như là đã từng nghe nói ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ được. Hắn rất ít tìm hiểu về lịch sử thời Tống, trong những giờ học lịch sử ở trường phần lớn là ngủ, cho nên danh hiệu người Tống lọt vào tai hắn rất ít. Trong thời đại này ít nhiều cũng có lẽ là có một danh nhân, mà trong ký ức chủ nhân vốn có của thân thể này, vị thầy giáo này của hắn cũng được người đời xưng tụng là Hoàng Cừ tiên sinh, có danh vọng rất cao trong sĩ lâm Quan Trung.

Vừa nhớ tới thầy giáo của Hàn Cương, trong đầu Hạ Phương bỗng hiện lên một cảnh tượng, một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường. Tuy nhiên, cử chỉ khí độ của người đó lại không bình thường, luôn hiện lên vẻ cương trực, nghiêm nghị. Người đó đang ở trong một gian phòng được xem như là rộng rãi giảng kinh thuyết văn cho mười mấy hai mươi học sinh: “Đôi khi không biết thì lại biết; không thể không biết, thì không biết. Người xưa nói: Thánh nhân không biết, do hỏi mà biết. Phu tử hỏi Lão Đam*, hỏi rồi mới vui mừng vì tầm nhìn được rộng mở…”
*Lão Đam: tên gọi khác của Lão Tử.

Giáo sư ở bên trên giải thích những kinh điển của Nho giáo, đám học sinh ngây người ra, ở bên dưới múa bút viết. Bất luận là kết cấu của phòng học, hay trang phục của thầy và trò, cảnh tượng như vậy kỳ thực Hạ Phương thấy rất quen thuộc.

- Không, không thể gọi là mọt sách được….

Hạ Phương lắc đầu. Hàn Cương đi theo Trương Tái, ngoài học những kinh điển Nho gia ra, còn có giáo trình binh pháp, thủy lợi, thiên văn, địa lý, xạ tiễn, âm nhạc. Trương Tái tuyệt đối không phải chỉ là giáo sư dạy học sinh đọc sách, mà học kinh điển Nho gia cũng không phải tất cả đều là giải thích đạo lý trống rỗng. Trong đó những kiến thức dùng vào thiên văn, địa lý cũng rất nhiều. Tiễn thuật càng là giáo trình yêu cầu học sinh phải luyện tập nhiều.

Chính như chiếc cung tên dài ba tấc được treo trên tường trong phòng Hàn Cương là cung tên Hoàng Hoa, có dây cung đai xoắn, chế tác cũng không xem như là tinh xảo nhưng có phần thể hiện được nét đẹp thô sơ. Hạ Phương tháo chiếc cung xuống, kéo dây cung, dây cung lại bất động, cảm giác rất cứng. Sau khi bị bệnh nặng mới khỏi, tay hắn không có bao nhiêu sức lực, dùng hai tay căn bản không thể kéo ra được.

Theo những số liệu trong trí nhớ, đây là chiếc cường cung một thạch ba đấu, cũng chính là phải cần tới khí lực một trăm ba mươi cân (khoảng 65kg) mới có thể kéo ra được, là món quà nhị ca tặng khi hắn xuất môn du học, so với cường cung săn phổ thông sáu bảy đấu thì phải bỏ ra nhiều lực hơn. Hàn Cương dựa vào cây cung này cùng với hàng trăm bạn học tham gia vào cuộc thi bắn cung, thắng liên tiếp rồi lọt vào vòng năm người. Kỹ thuật bắn cung tuyệt nhiên không hề kém. Điểm này cũng có thể thấy rõ từ vết chai tay vẫn chưa biến mất trên lòng bàn tay hắn.

Lật qua lật lại nhìn các khớp lồi lên trên hai bàn tay mình, Hạ Phương nghĩ chờ sức khỏe ổn định hơn chút nữa sẽ tích cực tập luyện thuật bắn cung. Khả năng vốn có của bản thân đã trải qua khoảng thời gian hơn nửa năm hao phí, lại trải qua cơn sóng gió đổi chủ, đã dần mơ hồ. Hạ Phương là một người có tính bủn xỉn, không thể bỏ phí công sức, không những là chuyện học hành, còn có cả bắn tên đều cần phải luyện tập lại. Nhiều nghề không ép thân, càng có thêm nhiều bản lĩnh, sau này sẽ càng có thêm nhiều lựa chọn. Lời dạy bảo của phụ thân ở kiếp trước, Hạ Phương vẫn còn nhớ rất rõ.

Xạ nằm trong lục nghệ của người quân tử. Thời xưa nho sinh không khỏi văn võ song toàn, một tay cầm sách, một tay cầm cung. Thầy giáo của Hàn Cương Trương Tái cũng lấy lục nghệ làm gốc. Trong ký ức của Hàn Cương, hắn đã từng đi theo hầu hạ sư trưởng, đã quen biết rất nhiều danh gia, thậm chí còn có cả thủy tổ lý học trong truyền thuyết như Trình Hạo, Trình Di, mà họ cũng chính là cháu họ của Trương Tái.

Nhị Trình và Trương Tái đều là tông sư Nho học, gặp nhau là bắt đầu thảo luận về vấn đề “Thiên địa vốn vô tâm, mà con người thì có ý”….

- Thiên địa vô tâm?

Hạ Phương bỗng thấy giật mình, suýt chút nữa đã kêu lên. Sao cho tới tận bây giờ hắn mới nhớ ra Trương Tái là ai? Tên tuổi của Trương Tái lưu danh trên tường của phòng học, mình đã nhìn thấy suốt 3 năm, mà trước khi xuyên không lại còn được người ta trích dẫn. Còn trên truyền hình và báo chí cũng đã nhiều lần thấy Vì thiên địa lập tâm! Vì dân sinh lập mệnh! Vì hướng Thánh kế tuyệt học! Vì vạn thế khai thái bình!

Đây mới là khí độ cần có của nho sĩ!

Mặc dù trong ký ức của Hàn Cương, lúc này thư viện Hoành Cừ vẫn chưa được xây dựng, bốn câu hào ngôn lưu truyền thiên cổ vẫn chưa xuất hiện, nhưng nhớ tới đoạn ký ức khắc sâu đó trong trí nhớ của Hàn Cương, cũng chỉ có học kiêm văn võ. Từ cổ chí kim, chỉ Trương Tái trong lòng thiên hạ mới có được khí phách như vậy!

- Vì thiên địa lập tâm!
Vì dân sinh lập mệnh!
Vì hướng Thánh kế tuyệt học!
Vì vạn thế khai thái bình!

Hạ Phương ngâm nga từng từ từng chữ, lý tưởng hào hùng đó được khắc ghi tận đáy lòng. Sau khi xuyên không, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tiếp xúc trực tiếp nhất giữa bản thân và lịch sử, trong thoáng chốc ý thức của mình đã khó mà phân biệt được giữa mình và Hàn Cương, “Thì ra người này là thầy của ta…”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top