Từ đó về sau biên giới Tống Hạ chiến tranh liên miên, không năm nào là không nghe thấy tiếng trống gõ kèn thổi. Dân chúng Quan Tây nếu không phải bị triệu tập làm dân phu thì cũng phải trực tiếp mặc giáp ra trận. Phụ thân của Hàn Cương và đại ca đều từng làm dân phu, vận chuyển lương thực lên tiền tuyến hoặc đến biên cảnh xây dựng công sự. Mà nhị ca của Hàn Cương thì vừa tròn mười sáu tuổi đã đầu quân. Suốt mấy năm trời bị thương không biết bao nhiêu lần, cuối cùng được nhận một chức Tả Thập tướng bé mọn không có hàm vị gì.
Một nhà nuôi ba đứa con trai, một theo nghề nông, một nhập ngũ, một đọc sách, Hàn gia như vậy cũng đủ khiến biết bao gia đình trong thôn hâm mộ không thôi, nhưng cho đến năm nay thì mọi chuyện lại thay đổi.
Đầu tháng tư năm nay, quân Tây Hạ lại một lần xâm nhập phía nam, hơn mười vạn quân toàn lực tấn công Tần Châu. Nhị ca của Hàn Cương lại lần nữa ra trận, còn đại ca Hàn Cương vốn ở nhà làm nghề nông cũng tạm thời phải đi đầu quân. Nhưng hai người đều một đi không trở lại. Hàn Cương theo học Trương Tái được hai năm, vừa qua tết Đoan Ngọ, trong nhà liền viết thư vội vàng gọi về.
Nhớ lúc ấy Hàn Cương đang học ở ngoài vội vội vàng vàng đi suốt ngày đêm về nhà chịu tang, nửa đường thì mắc mưa nên sinh bệnh, cố gắng về được tới nhà liền ốm đến mức không dậy nổi, khi đó lại là tháng nóng nhất trong năm. Hiện giờ trên người Hạ Phương đang đắp hai cái chăn rất dày, mà vẫn thấy cả người lạnh run, không chỉ bởi thân thể suy yếu, mà còn vì thời tiết cũng đã chuyển lạnh. Tính ra nay cũng đã vào thu, tầm khoảng tháng tám tháng chín.
Bởi vì mắc bệnh phổi mà nằm trên giường suốt ba bốn tháng trời, thân thể đau nhức không thôi, Hạ Phương cũng đủ hiểu xã hội một nghìn năm sau tốt đến mức nào. Ở thời đại hiện nay, mạng người như cỏ rác, cho dù là chiến tranh hay bệnh tật đều có thể dễ dàng khiến một thanh niên trẻ tuổi cường tráng phải vứt bỏ tính mạng, cũng không phải chỉ là chuyện phiếm có thể cho qua được.
Một cơn lam bệnh cũng đủ khiến Hàn gia từ một hộ thường thường bậc trung trở nên sa cơ thất thế. Căn nhà hai gian hình như đã bán đi, nếu không thì căn phòng hiện nay Hạ Phương đang ở sao lại không giống với căn nhà trong kí ức của Hàn Cương được. Trăm mẫu đất cũng bị bán mất, chỉ còn lại vườn rau ba mẫu, vậy mà cũng bị kẻ khác ngày đêm nhòm ngó. Hạ Phương đã từng nghe thấy người mua đất nói chuyện với phụ mẫu, nhưng lại không biết kết quả cuối cùng như thế nào, Hàn gia chỉ còn sót lại có hơn ba mẫu đất, chẳng lẽ cũng bị bán đi nốt hay sao.
Nghĩ đến việc này, trong lòng Hạ Phương có một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, bởi vì do mình bị ốm mà kẻ khác thừa cơ hưởng lợi, cho dù là Hạ Phương hay Hàn Cương đều vô cùng tức giận.
“Lẽ trời còn đó, báo ứng nào tránh khỏi. Chuyện ném đá xuống giếng có thể làm được đấy, nhưng ngày sau chịu báo ứng thì cũng đừng kêu oan…”
Đây là lời một người đàn anh của Hạ Phương đã nói khi uống say, lời cảm thán sau khi họ tham dự một lễ truy điệu. Người đồng sự nằm trong quan tài suốt buổi tang lễ, còngương mặt anh ta dù có hóa trang thế nào cũng không khá hơn, gương mặt bị rạch thành từng mảnh nhỏ, gương mặt ấy khiến Hạ Phương bị kích động rất nhiều. Sau ngày hôm đó Hạ Phương đã bỏ công việc chộp giật lúc đó mà tìm một công việc đường đường chính chính, đối đãi với mọi người cũng khoan dung hơn mấy phần, không bao giờ dồn ép ai đến đường cùng.
Hạ Phương khắc cốt ghi tâm lời nói của vị đàn anh ấy, đến bây giờ vẫn còn vẹn nguyên ý nghĩa. “Trời xanh còn đó, ngươi nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ngày sau chịu báo ứng cũng chớ kêu than.” Hạ Phương là một người ân oán rõ ràng, nhưng nếu đã gây thù chuốc oán với hắn, hai chữ báo ứng, hắn sẽ tự mình ra tay.
Tuy nhiên ngàn năm trước cũng không hoàn toàn khiến cho người ta thất vọng, bênh cạnh giường có một thiếu nữ dáng người mảnh mai đang dựa vào đầu giường chợp mắt. Ở góc nhìn của Hạ Phương thì không nhìn rõ tướng mạo cô gái, chỉ thấy ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt nàng một vầng sáng nhẹ nhàng như mây, tiếng thở đều đều dịu dàng. Nhìn qua dáng vẻ mảnh mai của nàng chắc nhiều nhất chỉ mười một mười hai tuổi. Trên thực tế, nàng cũng mới vừa tròn mười hai tuổi. Lần đầu tiên Hạ Phương tỉnh lại, nàng đã thốt lên gọi hắn một tiếng “Tam ca”.
Dù nàng gọi Hàn Cương là Tam ca nhưng cũng không phải là con gái của Hàn gia. Theo trí nhớ của Hàn Cương, thiếu nữ tên là Vân Nương, là dưỡng nương được Hàn gia nuôi dưỡng, xuất thân là người Phiên. Bốn năm trước vua nước Tây Hạ dẫn quân xuống đánh Tần Châu, Diên Biên. Dân Tống chết rất nhiều, lại bị cưỡng chế di dời. Lúc ấy Tần Châu loạn lạc, Vân Nương còn nhỏ, bị bọn buôn người thừa dịp loạn lạc bắt đi, bán cho Hàn gia, nên cũng mang họ Hàn.
Dưỡng nương, trên mặt chữ thì có thể hiểu là dưỡng nữ, tuy nhiên đây là một cách gọi khác của tỳ nữ thời Tống. Về phần Hàn Vân Nương gọi Hàn Cương là Tam ca ca cũng không có gì lạ. Thời cổ đại, tỳ nữ nuôi trong nhà, chỉ cần không phải là gia đình quan lại thì gọi lão gia và lão phu nhân trong nhà là cha mẹ, gọi thiếu gia là ca ca là chuyện bình thường. Hạ Phương ít nhất đã đọc qua Kim Bình Mai nên cũng không ngạc nhiên về chuyện này.
Hàn Cương nửa tỉnh nửa mê suốt mấy ngày nay trên giường bệnh, đều là do Hàn Vân Nương chăm sóc. Một cô bé mới mười hai tuổi mà chăm sóc người bệnh liệt giường chu đáo, không để vết thương bị hoại tử, đến cả chăm sóc y tế hiện đại cũng chưa chắc được như vậy. Hàn Cương đã như vậy thành quen, nhưng Hạ Phương vừa được xuyên không chuyển kiếp thì thật khó nhọc. Lòng rất cảm kích, Hạ Phương cố gắng giơ tay lên, định vuốt lại mấy lọn tóc xõa trên tấm đệm của Hàn Vân Nương, nhưng động tác rất nhỏ này lại khiến thiếu nữ đang ngủ mơ bừng tỉnh.
- Tam ca?
Ánh mắt thiếu nữ còn mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh, giọng nói rất mềm mại, giọng nói còn chút trẻ con nên âm thanh không rõ lắm. Có điều nàng chỉ vừa ngẩng đầu, Hạ Phương liền cảm thấy đôi mắt ấy sáng lấp lánh. Trong trí nhớ Hàn Cương lưu lại, trước khi hắn rời nhà ra ngoài học, Hàn Vân Nương chỉ là một cô nhóc còn chưa dậy thì. Nhưng bây giờ trong mắt Hạ Phương, thiếu nữ mười hai tuổi trước mắt đẹp đến động lòng người.
Có thể là do dựa đầu vào giường quá lâu mà một nửa mái tóc búi gọn của nàng đã xõa ra, những lọn tóc rũ xuống vai, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu chiếu vào, những sợi tóc tựa như những sợi tơ lụa thượng hạng lấp lánh. Đôi má núm đồng tiền xinh xắn bị mái tóc che đi một nửa, khiến khuôn mặt trái xoan vẫn còn nét trẻ con thêm vài phần quyến rũ.
Đôi môi nhỏ hồng nhuận khẽ cong lên, sống mũi nhỏ và thẳng, hai hàng lông mày cong cong như vầng trăng, khóe mắt hơi sâu vào. Có lẽ nàng mang hơi hướng dòng máu Tây Vực. Có rất nhiều thương nhân Tây Vực thường xuyên qua Tần Châu mua bán. Người Phiên cũng không quá quan trọng trinh tiết như người Hán nên ở Tần Châu cũng có một số người có huyết thống Tây Vực, nhưng tướng mạo cũng không rõ nét lắm, và cũng không phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của thời đại này. Nhưng nếu Hàn Vân Nương vào nghìn năm sau mà đi trên đường, chắc chắn sẽ thu hút không biết bao ánh mắt mê đắm.
Hàn Vân Nương vừa ngủ mơ bừng tỉnh, hai tay dụi dụi mắt, vừa hạ tay xuống đã bắt gặp ánh mắt tràn đầy kinh diễm tán thưởng của Hạ Phương.
- Tam ca!
Tiểu nha đầu che miệng, trừng mắt nhìn khiến người ta không khỏi yêu mến. Hôm trước nàng thấy tam ca sau bao nhiêu ngày mê mệt đã có dấu hiệu tỉnh táo trở lại nên mấy ngày nay luôn tranh thủ đến bên giường cùng mẹ Hàn thay phiên nhau chăm sóc, mong ngày hắn tỉnh lại.
Suốt nửa tháng nay đã mời không biết bao nhiêu vị danh y trong thành Tần Châu đến, nhưng họ chẩn đoán xong đều lắc đầu thở dài, nói tam ca của nàng đã hết thuốc chữa, và họ cũng chưa từng gặp qua bệnh nào nặng đến vậy. Hàn Cương đã nằm trên giường bệnh bốn tháng, lại hôn mê bất tỉnh nửa tháng, những Hàn Vân Nương chưa bao giờ buông xuôi hy vọng, mỗi ngày đều tận tâm tận lực giúp Hàn Cương thay quần áo, lau người, rảnh một chút lại thành tâm cầu khẩn với thần linh.
Tiểu nha đầu tâm tư rất đơn thuần, nàng đã là dưỡng nương của Hàn gia, đương nhiên phải tận tâm tận lực. Huống chi ở Hàn gia, người đối đãi tốt nhất với Hàn Vân Nương cũng chính là Hàn Cương. Ông trời có mắt, bao nhiêu ngày vất vả cuối cùng không hề uổng phí, nghĩ vậy, sống mũi Hàn Vân Nương cay cay, từng giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Hàn Vân Nương tựa bên giường, thút tha thút thít khóc không ngừng, sự mệt mỏi và bất an mấy tháng qua trong chớp mắt dâng lên, nàng gắt gao nắm chặt góc chăn:
- Tam ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi…
- Để cha mẹ ngủ đi, cha mẹ cũng mệt lắm rồi.
Hạ Phương cầm lấy tay của Hàn Vân Nương, kéo cô gần lại. Hắn cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay, và cả cổ tay mềm mại yếu đuối, thậm chí hắn còn cảm thấy rằng nếu như hắn chỉ mạnh tay chút nữa thôi là sẽ bẻ gãy cổ tay của cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi nhiều của cô, Hạ Phương dịu dàng lên tiếng:
- Mấy ngày gần đây đã vất vả cho muội rồi, muội xem này, đã gầy đi nhiều như thế này….
Bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm chặt, lúc này cả hai dường như đều nghe được tiếng thở của nhau, Hàn Vân Nương chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Nếu như bây giờ là ban ngày, không có ánh đèn chiếu rọi thì nét ngượng ngùng đỏ ửng của nàng sẽ bị hắn phát hiện ngay. Nàng không hiểu vì sao mà tam ca lại không nghiêm túc và lễ nghi như ngày xưa, điều này khiến nàng không biết đặt tay ở đâu mới được.
Sau một lúc ngượng ngùng, Hàn Vân Nương đột nhiên lấy tay che miệng mà khẽ lên tiếng:
- Ai da, quên mất tắt đèn rồi, để lãng phí bao nhiêu là dầu!
Vừa nói cô vừa vịn vào người của Hạ Phương mà định đứng dậy.
- Không vội, cứ để đèn cháy thêm lúc nữa, hết dầu là tự nó tắt ấy mà.
Chiêu trò của tiểu nha đầu này làm sao có thể qua được con mắt sành sỏi của Hạ Phương. Hắn vẫn cứ nghịch ngợm nắm chặt lấy bàn tay cô, không để cho cô có cơ hội rút tay ra.
Hàn Vân Nương nhẹ nhàng gật vài cái, thấy Hạ Phương không có ý định buông tay thì cô liền không động đậy nữa, lẳng lặng ngồi ở bên giường. Đôi mắt xinh đẹp và tinh xảo như vì sao trên trời bị Hạ Phương nhìn chằm chằm, khiến tiểu nha đầu này càng ngày càng cúi đầu xuống, còn tay phải không bị Hạ Phương nắm lấy liền khẽ vuốt vuốt dây lụa ngang eo, rồi nhìn chằm chằm vào đó giống như cô đã nhìn ra một đóa hoa mới nở trên tấm vải không có hoa văn vậy.
Hai người một người ngồi một người nằm trong sương phòng, ánh mắt mặc dù không giao nhau nhưng hai tay lại nắm rất chặt. Hoa đèn thỉnh thoảng lại nổ đùng một tiếng càng khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh. Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn càng khiến cho con người ta thêm say mê, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ, ngắm nhìn bộ dạng thẹn thùng đáng yêu lay động lòng người của cô, Hạ Phương cảm thấy rằng trong lòng vô cùng hạnh phúc và bình an. Mặc dù giờ đây đã lâm vào hoàn cảnh không nhà không ruộng, nhưng có một cô bé xinh xắn đáng yêu làm bạn, đột nhiên hắn cảm thấy nếu như có thể đến được thời Tống thì cũng không tồi…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận