Vẻ mặt cha Hàn, mẹ Hàn dường như đã bị thuyết phục, cho dù biết rõ Lý Lại Tử chỉ vì thèm muốn đất đai nhà mình, nhưng so với con trai bảo bối thì ruộng đất có là gì? Người mất rồi, giữ lại ruộng đất cũng có ý nghĩa gì đâu?
“Đừng bán!” Hạ Phương lo sợ không yên, đây không phải ý thức của hắn mà là ý niệm từ trong lòng bốc lên đầu. Buồn giận, tự trách, phẫn nộ, quá nhiều cảm xúc lần lượt kéo đến. Trong khoảng thời gian này nằm trên giường, cái giọng khàn khàn vịt đực kia luôn thuyết phục, không ngừng khuyên người nhà đem cầm cố ruộng đất lấy tiền để khám bệnh cho hắn. Cuối cùng, cũng chỉ còn lại một mảnh ruộng rau này mà gã cũng không chịu buông tha.
Không biết Lý Lại Tử đã đi từ lúc nào, còn cha Hàn, mẹ Hàn ngồi trước giường của hắn. Hai vợ chồng không nói gì, vì con trai mà tán gia bại sản cũng chỉ là tấm lòng đáng thương của các bậc cha mẹ trong thiên hạ.
- Bán đi, chỉ là một mảnh đất… cứu được Tam ca nhi về là tốt rồi! Dù sao cũng phải thử một lần.
Mẹ Hàn than thở, bàn tay khẽ vuốt nhẹ trán Hạ Phương, không còn thấy đâu dáng vẻ kiên cường chống lại Lý Lại Tử như lúc vừa rồi.
Câu nói của mẹ Hàn khiến trong lòng Hạ Phương cảm thấy chua xót, không biết rằng do cảm xúc của mình hay Hàn Cương* đem lại, bàn tay thô ráp của mẹ Hàn đặt lên trán, tuy giống như một tờ giấy ráp, vậy nhưng bàn tay đó lại vô cùng ấm áp.
*Hàn Cương: tên của người Hạ Phương nhập vào sau khi xuyên không.
Cha Hàn nhìn cơ thể gầy guộc của con trai, vẻ mặt già nua của người đàn ông vừa qua tuổi bốn mươi không giấu nổi sự ưu tư. Trong nhà chỉ còn một độc đinh, nếu không có nữa thì vợ chồng ông còn lý do gì để sống đây? Ông gật đầu, giọng khàn khàn trầm thấp:
- Được rồi, trước hết cầm cố tất cả ruộng đất ở chỗ Lý Lại Tử, được bao nhiêu thì được… Dù sao cũng phải cứu Tam ca nhi về trước.
- A… a…
Trong lúc giãy giụa Hàn Cương đã cố gắng nói ra ba chữ “không được bán”. Nhưng dường như yết hầu của hắn bị cái gì đó chặn lại. Hắn mắc bệnh lâu ngày, rất nhanh đã không còn chút thể lực nào, nhưng có thể thấy được niềm vui bất ngờ của cha mẹ Hàn gia trong thanh âm nghèn nghẹn.
Không biết là đã mê man bao lâu, Hạ Phương lại tỉnh lại lần nữa. Lúc này, hắn đã mở được mắt ra. Đôi mắt mở, thứ đầu tiên đập vào mắt là một ngọn đèn vàng chập chờn trong ánh hoàng hôn, còn có một mùi vị cay cay nơi sống mũi.
“Là đèn dầu!” Rõ ràng chỉ là một ngọn đèn đung đưa không ổn định. Cùng với đó là khói của ngọn đèn dầu tràn ngập trong căn phòng.
“Đúng là xuyên không rồi sao?”
Hai mắt của Hạ Phương chuyển động, hắn dò xét chính bản thân mình trong căn phòng này. Căn phòng này rất nhỏ, chỉ khoảng năm sáu mét vuông, còn nhỏ hơn nhiều so với căn phòng thuộc về mình trong ký ức của Hàn Cương. Nhưng ngọn đèn dầu trong phòng quá yếu ớt nên cũng không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng nhỏ bé này, trần nhà vẫn chìm trong bóng tối. “Ồ, đúng rồi! Khả năng là không có cả trần nhà” – Hạ Phương thầm nghĩ, bởi vì bên cạnh hắn vẫn là vách tường đất vàng thô ráp, bao phủ bên ngoài còn có màu đen lắng đọng của thời gian, nhưng vẫn rõ ràng để có thể phân biệt được đây là tường đất. Căn phòng cổ đại như vậy, trên đỉnh đầu chắc chắn là kiểu trần và xà nhà cũ kỹ của kiếp trước chứ không phải là trần nhà thường thấy.
“Quả nhiên là đã xuyên không.”
Thấy rõ mình đang ở phòng ngủ, Hạ Phương cười khổ, rốt cuộc đã xác nhận được sự thật mà hắn không muốn thừa nhận. Chết trong một tai nạn hàng không ở thế kỷ XXI mà lại nhập vào một cơ thể của thiếu niên trong triều Tống ngàn năm trước. Nếu là chuyện kể, chưa biết chừng sẽ rất thú vị, nhưng nó xảy ra trên cơ thể mình, vậy thì thực sự khiến người ta phải thở dài rồi.
Nhưng Hạ Phương vẫn thầm cảm thấy may mắn, chết trong một tai nạn hàng không, dù chuyển sang một kiếp khác sống vào thời cổ đại cũng được coi như trong họa có phúc. Phúc là nơi ẩn nấp của họa, họa là chỗ dựa của phúc. Tuy lời lẽ bình thường, nhưng chắc chắn không sai chút nào. Bị một sự thực không thể tưởng tượng nổi tấn công, nhận rõ được tình cảnh hiện tại của chính mình, tinh thần Hạ Phương dần bình tĩnh trở lại. Nếu muốn sống sót tốt ở triều Tống thì chắc chắn trước tiên phải hiểu về thời đại này đã.
Hắn ổn định lại tinh thần, trong đầu cẩn thận tìm kiếm lại, những ký ức của chủ nhân cơ thể này còn sót lại cũng coi như hoàn chỉnh. Cha mẹ, bạn bè, sư trưởng, hàng xóm láng giềng đều có thể nhớ rõ. Như thể những ký ức này sau khi bị phủ bởi một lớp bụi mỏng đã khiến hắn không thể có một nhận thức đầy đủ, như vừa mới xem một bộ phim điện ảnh mà không có cách nào khác để nó trở thành trí nhớ của mình. Nhưng như vậy là đủ, Hạ Phương nghĩ mà cảm thấy may mắn, dựa vào những ký ức này, cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nói ít nhìn nhiều thì cũng không cần quá lo lắng đến sự mạo danh thế thân, cho dù có xảy ra vấn đề gì lớn thì cứ đổ cho bệnh tật là được.
Hiện tại là năm Hi Ninh thứ hai, tức năm 1069 sau công nguyên. Niên đại này quá xa lạ với Hạ Phương, nhưng dựa vào ký ức vẫn còn được lưu giữ lại về Tống triều Thái Tổ, Thái Tông, Chân Tông, và hoàng đế Nhân Tông, hoàng đế Anh Tông mới mất mấy năm trước, còn cả những cái tên quen thuộc như Vương An Thạch, Tư Mã Quang, Tô Thức, Liễu Vĩnh, cả những quốc hiệu quen thuộc như Khiết Đan, Tây Hạ, Đại Lý, Hạ Phương vẫn có thể xác định được niên đại mình đang sống.
Hoàng đế Nhân Tông tại vị trên ghế rồng điện Đại Khánh được bốn mươi hai năm, mới mất sáu năm trước. Tuy tại vị lâu năm nhưng ông chỉ sinh được rất nhiều công chúa, một hoàng tử cũng không có. Vua Anh Tông là cháu họ của vua Nhân Tông, lấy thân phận con thừa tự trở thành hoàng tử kế thừa Hoàng vị. Nhưng người này thể chất yếu, nhiều bệnh, hoàng đế Anh Tông chẳng tại vị được bao lâu, khoảng bốn năm sau thì cũng về chầu tổ tiên, buông tay cõi trần, đem cả giang sơn rộng lớn trao cho trưởng tử tuổi đời chưa đến hai mươi - Triệu Húc.
Thiên tử đăng cơ, phải đổi niên hiệu. Niên hiệu của Đại Tống vì vậy mà từ Trị Bình chuyển thành Hi Ninh, hiện nay là đầu năm thứ hai. Mà vị tân hoàng đế này, có lẽ chính là Tống Thần Tông - người rất tán thành biến pháp của Vương An Thạch... Nghĩ đến đây, Hạ Phương không khỏi rùng mình.
Đúng rồi! Thần Tông là miếu hiệu, hoàng đế chưa chết thì sẽ không được xuất hiện, nếu xưng hô với Thiên tử sai, chắc là cũng không sống nổi. Hạ Phương thầm than một tiếng, đây cũng là những hiểu biết cơ bản nhất còn lưu lại trong não bộ.
Chưa nói đến việc xưng hô với Hoàng đế hiện giờ ra sao, vốn rất bất mãn với những tệ nạn kéo dài hàng chục năm nay của nhà Tống, muốn học theo biến pháp Thương Ưởng, quyết tâm xây dựng một quốc gia dân giàu nước mạnh, Hạ Phương có thể chắc chắn điều này.
Cho dù không có những hiểu biết nông cạn này của hắn về lịch sử, chỉ nhìn một thiên triều binh mã đông đảo mà năm nào cũng phải cống nạp không biết bao nhiêu tiền của cho nước Liêu, nước Hạ chỉ để đổi lấy được yên thân. Một Trung quốc mà bị các nước nhỏ bé xung quanh bắt nạt, một đất nước rộng lớn như vậy mà phải chịu không biết bao nhục nhã, vừa nghĩ đến đã đủ khiến mỗi con dân người Tống thấy hổ thẹn với lòng mình, đến cả những ký ức của Hạ Phương lưu lại cũng đầy ngập oán giận. Người dân nhỏ bé không đủ để thay đổi vận mệnh đất nước, nhưng hiện nay Hoàng đế Triệu Húc mới hai mươi lại dũng cảm dám nghĩ dám làm, không hề chịu ảnh hưởng của lề thói cũ.
Mà Hạ Phương hiện giờ nằm trên giường không thể động đậy, nguyên nhân, lại cũng là bởi vì quân lực Đại Tống không đủ hưng thịnh, nhiều lần bị Tây Hạ áp bức.
Chủ nhân cũ của thân thể này tên là Hàn Cương, tự là Ngọc Côn. Tên và tự được mấy thầy bói lấy từ một câu điển cố “Kim sinh Lệ Thủy, ngọc xuất côn cương” trong “Thiên Tự Văn”.
*“Kim sinh Lệ Thủy, ngọc xuất Côn Cương”: Vàng sinh ra từ sông Lệ; ngọc thạch xuất xứ từ núi Côn Luân, đây là những vật quý hiếm trên đời.
Nghĩ đến đây, Hạ Phương không kìm nổi cười khổ. Hắn quả thật đã xuyên không đến thời Tống. Nếu không trong đầu đã không có rất nhiều chữ Hán cổ mà hắn chưa từng học qua, càng không thể biết tới mấy cái điển cố kia. Đây toàn là những kí ức trong suốt mười mấy năm của người tên Hàn Cương kia sau khi hôn mê ùa về.
Hàn gia không thể nói là giàu có nhưng cũng không nghèo đói như phần lớn những hộ dân nghèo ở thôn Hạ Long Loan, cũng không phải gia đình thượng lưu. Có trên dưới một trăm mẫu đất, một con trâu. Chỉ có điều chưa được coi là địa chủ, bình thường đều là tự mình cày cấy, chỉ ngày mùa mới mướn thêm vài người làm công theo ngày, trong nhà chủ yếu trồng rau. Bên trong mấy mảnh đất được coi như màu mỡ trồng rất nhiều loại rau củ, mùa nào thức ấy, sau đó mang vào thành Tần Châu gần đó bán lấy tiền để duy trì cuộc sống thường thường bậc trung trong suốt hơn hai mươi mấy năm.
Hàn Cương là con thứ ba trong nhà, hắn và hai huynh trưởng đều rất may mắn khi được nuôi đến tuổi trưởng thành. Thời này trẻ nhỏ chết yểu rất nhiều, ngay cả hoàng thất còn không tránh nổi tuyệt tự thì đây cũng được xem như một kỳ tích nho nhỏ rồi.
Huynh trưởng của Hàn Cương kế thừa gia nghiệp, nhị huynh đầu quân, còn bản thân hắn, lúc nhỏ rất thông minh, trong nhà cố gắng tiết kiệm cho hắn đi học. Tám tuổi vỡ lòng, mười hai tuổi học thuộc lòng Ngũ kinh, trong đó có rất nhiều điển tích, là tú tài nổi danh trong tám xã quanh đây. Đến năm kia, cũng chính là năm Bình Trị thứ tư, tức năm 1067 sau công nguyên, hắn từ biệt cha mẹ, giống như đám sĩ tử thời đó, bắt đầu rời nhà ra ngoài đi học.
Bắc Tống được hưởng thái bình trăm năm, văn học phát triển mạnh mẽ. Trước thì có Tôn Phục, Hồ Viện, rồi sau đó là Âu Dương Tu, Chu Đôn Di, hiện nay có Vương An Thạch, Tư Mã Quang, Thiệu Ung, Trình Hạo, Trình Di, có người nổi danh, cũng có cả những kẻ vô danh.
Ở Quan Tây có một học giả kiến thức uyên thâm tự lập ra một trường phái riêng, họ Trương tên Tái. Trương Tái thu nhận rất nhiều môn đồ ở khu vực xung quanh, đệ tử rất đông, môn phái được đặt tên là Quan học. Hàn Cương lúc đó cũng đến làm môn hạ của ông ta, dùi mài khổ đọc suốt hai năm.
Nhà của Hàn gia ở tại Tần Châu, thuộc khu vực biên thùy tây bắc Thiểm Tây – một nơi luôn luôn không thái bình của Đại Tống. Tại thế kỷ hai mươi mốt, Hạ Phương đã học qua về địa lý Thiểm Tây, cũng từng đến thăm nơi đây nhiều lần, nhưng chưa bao giờ trải qua chiến tranh. Nhưng ở thời Bắc Tống, Thiểm Tây lại luôn phải đối diện thẳng với Tây Hạ, cho nên chiến loạn liên miên.
Trong trí nhớ của Hàn Cương còn lưu lại, hơn hai mươi năm trước, Lý Nguyên Hạo kế thừa phụ vị, thống lĩnh các bộ lạc Đảng Hạng tạo phản ở vùng tây bắc. Lý Nguyên Hạo là người tàn bạo bất nhân, lại ham mê nữ sắc, đến con dâu cũng không buông tha, cuối cùng chết trong tay con ruột. Nhưng y cũng thật sự là một người tài, không chấp nhận danh phận của nước Tống ban cho, tự mình tìm lại tổ tiên Tiên Ti của chính mình, thay tên đổi họ, lại thống lĩnh các bộ Đảng Hạng đã dần suy yếu, dẹp được hai châu ở trên bình nguyên Hà Sáo, tự đăng cơ xưng đế, đã thành lập nên chính quyền Tây Hạ. Mấy năm ngắn ngủi chiến tranh, quân Tống đều liên tiếp thất bại thảm hại, mười vạn đại quân bỏ mình, đành phải thừa nhận sự hiện hữu của Tây Hạ quốc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận