Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 14: Đập nồi dìm thuyền, chuyên quyền hống hách (Hạ)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 282 lượt xem
  • 2591 chữ
  • 2023-01-03 21:49:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Cha, mẹ hãy để con đi đi ạ. Phụ thân, người vào trong huyện thì có thể làm gì chứ? Trong số những người quen biết thì có ai làm quan không ạ? Tóm lại chắc chẳng có ai vì chút rau xanh lại đi nói lí với Trần Cử và Hoàng Đại Lựu đâu? Không có người ra tay cứu giúp giữa đường thì cái mảnh đất đoạn đầu sông ấy sớm muộn cũng phải bán đi thôi!

- Tam ca nhi, con đi có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?

- Cha, mẹ, thật sự coi hai năm đi du học của con chỉ để đi dạo thôi hay sao?
Hàn Cương đứng lên đưa tay chỉ về phía đông:
- Thầy của con chính là vị Hoành Cừ tiên sinh, bạn học cùng trường cũng toàn con cháu quan lại các vùng, thậm chí còn có vài quan chức bỏ quan đến nghe thầy giảng đạo. Lý Lại Tử trước đây trong huyện là thông gia với Hoàng Đại Lựu, hai người này trước mặt Trần áp ti còn nói được nên lời, còn Trần Cử vốn chẳng qua chỉ là một tên hộ sứ, nhà họ Hoàng và họ Trần mấy đời cũng không có ai làm viên chức, sao con phải sợ bọn họ chứ?


- Nhưng tên Trần áp ti ở trong huyện là có một không hai, thậm chí cả huyện phải nhường gã ba phần. Sự độc ác của gã, cả Tần Châu cũng chẳng có nơi nào sánh bằng.
Hàn Thiên Lục cau mày khó hiểu rất lâu, danh tiếng của Trần Cử rất lớn, ngay cả huyện doãn cũng không dám đắc tội với gã. Theo ông thấy, con trai như nghé con mới đẻ, tiền đồ sau này ắt không phải nhỏ, nếu có thể chống đối lại Trần Cử thì cũng chỉ ăn được một phần thôi.

- Vậy thì sao? Trần Cử ở huyện Thành Kỷ đã hơn hai mươi năm, lại sắp kế thừa cha, ba đời gần trăm năm, công nhân trong huyện nhất nhất nghe lời của gã, nói là một tay che cả bầu trời ở đất huyện cũng chẳng sai tẹo nào, càng không nhắc đến tay chân ô dù của gã trong quân đội. Nhưng huyện Thành Kỷ trước nay thuộc về châu nha, không nói một tên áp ti nho nhỏ, ngay cả tri huyện Thành Kỷ mà ở trong thành Tần Châu thì có thể xếp hàng thứ mấy đây? Thực ra trong nhà phá sản, lấy thân phận sĩ tử của con, đi thẳng đến trước cửa nha môn quận đánh trống, Kinh lược tướng công còn có thể cầm gậy đánh con sao?

Trong lòng Hàn Cương đã vạch sẵn kế hoạch, sau đó nói vói cha mẹ:
- Lý Lại Tử làm một, cũng chớ trách con làm mười lăm. Đại ca nhị ca đều chết trên sa trường, con bệnh nặng mới ốm dậy, bây giờ Lý Lại Tử đang ép bức ta ra mặt rồi, đây chính là thời điểm kêu oan. Lý Lại Tử muốn nhà ta tan cửa nát nhà, nếu con không thể khiến gã gieo nhân nào gặt quả ấy thì con cũng uổng công làm người rồi!

Hàn Thiên Lục và Hàn A Lý cúi đầu suy nghĩ lí do từ chối Hàn Cương, đằng sau có người giật áo của hắn. Quay đầu nhìn một cái, thì ra là Hàn Vân Nương dùng đôi tay trắng trẻo ngón tay nhỏ nhắn, nắm lấy vạt áo của Hàn Cương, nhẹ nhàng giật áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn như hạt dưa của cô gái nhỏ ngước lên, đôi đồng tử đen sáng như bảo thạch đang nhìn vào Hàn Cương, thoạt nhìn như con cún con, có chút rụt rè đáng yêu, khiến cho Hàn Cương có chút ý nghĩ thương xót. Thực ra, không cần nàng nhắc nhở, Hàn Cương cũng sẽ đề xuất, một người con gái tốt như vậy, làm hắn không nỡ làm nàng tổn thương chút nào.

- Cha, mẹ, con còn có chuyện muốn nói!
Vợ chồng Hàn thị nghe tiếng ngẩng đầu, Hàn Cương đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt bọn họ nghiêm mặt nói:
- Vân Nương mấy ngày này chăm sóc con cực khổ như vậy, dù mệt dù khổ vẫn làm, cũng may nàng còn trẻ nên cũng chịu được vất vả như vậy, biết ơn phải báo đáp, con cũng không thể phụ bạc nàng!

Hàn Vân Nương tuổi vẫn còn hơi nhỏ, thật sự muốn thu phòng cũng còn phải hơn hai, ba năm nữa. Tuy nhiên, Hàn Cương sợ sau khi hắn vào thành có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Đối với người ở thời đại này, ngoài vợ cả ra, tùy tùng tỳ thiếp không đáng giá chút nào, nói bán là có thể bán. Hàn Cương không muốn đi một chuyến vào thành, sau khi về lại phát hiện đất đai của gia đình vẫn còn mà tiểu nha đầu đã bị bán mất tiêu.

- Tam ca nhi, mẹ cũng biết con đang lo lắng điều gì!
Hàn A Lý liếc mắt một cái đã nhìn thấu nỗi buồn trong thâm tâm Hàn Cương và Hàn Vân Nương, lợi hại anh minh chẳng giống người phụ nữ thôn quê chút nào.
- Vân Nương ở nhà ta cũng đã được 4, 5 năm rồi, bình thường chăm chỉ chịu khó. Nhiều năm như vậy, Vân Nương sớm đã là người của Hàn gia ta rồi. Bán con bán cái thật là chuyện ngay cả súc sinh cũng không dám làm. Tam ca nhi con không phải lo lắng nhiều. Về phần Vân Nương, ta sẽ thay con chăm sóc giữ gìn nó thật tốt, nhất định sẽ không bỏ nó, Hàn gia cho dù phải bán đất bán nhà nhất định sẽ không bán con gái!

Hàn A Lý nói một lời khiến cho Hàn Cương mừng rỡ, Hàn Vân Nương lại cảm động rơi nước mắt khóc rưng rức:
- Mẹ...

Hàn A Lý ôm lấy tiểu nha đầu vào ngực một cách nhẹ nhàng, đưa tay vỗ về mái tóc của nàng:
- Con gái ngốc, khóc gì mà khóc! Ta không nói mà con cũng không tự hiểu được sao?

Ngày hôm sau.

Hai hàng lông mày Hàn Cương sắc bén mà thanh tú, vẻ mặt thì đầy sự bình tĩnh như mọi ngày. Vẫn là áo vải xanh lam, đem chất đầy thư từ ở một túi nhỏ sau lưng, từ biệt ở bến đò, lưu luyến cha mẹ và tiểu nha đầu không muốn rời, một mình lên thuyền qua sông.


Hàn Thiên Lục muốn tiễn Hàn Cương đến tận trong thành, nhưng Hàn Cương vẫn khuyên cha nên về. Mà tên sai dịch trong huyện đưa văn kiện đến nhà Hàn gia, điều Hàn Thiên Lục vào huyện thành, lúc này vừa xỉa răng vừa hừ một tiếng, y đi theo Hàn gia rất lâu, mãi mới đến cạnh Lý Lại Tử, thấy Hàn Cương đã lên thuyền, mà không phải là Hàn Thiên Lục đi ứng phí sai dịch thì lấy làm kinh động, sắc mặt biến đổi mấy lần. Gần bến đò, các thôn dân cũng thấy Hàn Cương lên thuyền, người không có mặt ở miếu Tướng Quân hôm xảy ra chuyện thì lấy làm kinh ngạc khó hiểu, người có mặt ở miếu Tướng Quân lúc đó thì có vẻ bất ngờ.

- Tại sao lại là con trai thứ ba của Hàn gia đi vào thành? Chẳng lẽ hắn đi nhận lệnh làm nha tiền?

- Làm sao có thể như vậy được, chẳng phải hắn là tên mọt sách sao?

- Chắc không phải hắn đi tố cáo chứ? Đây chẳng phải là tự nộp mạng cho Hoàng Đại Lựu sao?

- Nha môn ở huyện Thành Kỷ trong quận Tần Châu có thể xếp thứ mấy? Hàn tam công tử quả là người có tài, nha môn quận muốn đến là đến liền. Hoàng Đại Lựu có thể chặn hắn ở ngay cửa vào không?

- Theo ta thấy Tam công tử Hàn gia không đơn giản, hai năm qua du học ở bên ngoài, sau khi trở về, cách nói chuyện cách làm việc đều khác xưa. Lý Lại Tử đắc tội với hắn rồi, chắc chắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.

- Chắc cũng không chỉ có đau khổ thôi đâu….

Tạ Thủy mênh mông, Hàn Cương ngồi ở mũi thuyền nghe thấy tiếng nước chảy, tự đáy lòng thậm chí có chút gió nổi lên, lại có chút âm thanh bi tráng lén gửi vào làn nước lạnh sâu thăm thẳm. Nghĩ lại, cho dù là sau khi vào thành, cách nhà chẳng qua cũng chỉ có bốn dặm hơn, đây có thể coi là Kinh Kha* gì đây chứ? Nhưng trước khi chia tay, tiểu nha đầu khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, khiến trong lòng Hàn Cương gợn sóng, mà cha mẹ đã tha thiết dặn hắn, cũng khiến tâm tình hắn trầm xuống rất nhiều.
[I]*Kinh Kha là môn khách của thái tử Đan nước Yên, nổi tiếng với câu chuyện ám sát Tần Thủy Hoàng không thành. Khi lên đường, tại bờ sông Dịch, Kinh Kha đã ứng tác hai câu thơ với bạn đưa tiễn: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê -[/I]
[I]Tráng sĩ một đi không trở về.”[/I]

Dù sao Hàn Cương cũng chỉ có tự tin, mà Trần Cử và Hoàng Đại Lựu có cũng chỉ thực lực mạnh. Ba tên thân thiết lo lắng cho nhau cũng là điều đương nhiên. Có điều Hàn Cương đang ngồi trên boong thuyền, đưa tay chạm nước sông, nhắm mắt cảm nhận mặt nước đầu đông lạnh thấu xương, chẳng có chỗ nào mà nghĩ đến Lý Lại Tử với tên Hoàng Đại Lựu nữa. Thật ra là cũng có lo sợ một người, đó chính là tên Trần Cử đứng sau Hoàng Đại Lựu.

Tách ra từ nhánh sông Hoàng Hà, Tạ Thủy cũng không rộng lớn lắm, mà đang lúc nhưng cơn mưa nhỏ sau thu nên hạ lưu sông cũng vô cùng tĩnh lặng. Ngồi ở trên thuyền, mới qua có nửa canh giờ thì đã kết thúc hành trình. Xuống thuyền, lại quay đầu nhìn sang bờ bên kia vẫn còn có thể thấy người nhà đứng trên bờ trông sang. Giơ tay phải lên dùng lực thật mạnh để vẫy chào họ, Hàn Cương quay người lại không chút do dự bước đến hướng thành Tần Châu cách hơn năm dặm nữa.

Là một yếu địa chiến lược quan trọng ở biên giới tây bắc Đại Tống, theo vị trí địa lý đó là yếu đạo trên lòng chảo đường sông nối liền Đông Tây Nam Bắc. Trong thành Tần Châu từ nam chí bắc phần lớn là thương nhân các tộc. Giống với miếu Lý tướng quân, thành Tần Châu là do hơn hai mươi năm trước Hàn Kỳ Hàn tướng công làm chủ thành Tần Châu xây thêm. Khi đó, chợ phiên ngoài thành đông tây phát triển, số hộ dân sống ở trong thành cũng đã lên đến gần vạn hộ.

Sự giàu có và đông đúc của thành Tần Châu truyền ra Tây Bắc, mà người dân ở bên ngoài thành lại tuyệt nhiên không đề phòng. Mỗi khi gặp sự công kích từ phía người Tây Hạ, xét thấy điều này, Hàn Kỳ liền chiêu mộ tìm người để xây dựng thêm tường thành, tốn mất mấy tháng, bao bọc che chở cửa hàng của thương gia hai bên thành đông tây, làm nhân dân thấy vô cùng cảm ơn không lời nào tả hết nên đã gọi nó là thành Hàn Công.

Cũng bởi vậy, thành Tần Châu rộng chiều đông tây, hẹp chiều nam bắc, mang kết cấu hình chữ nhật. Mà từ hướng nam bắc nhìn vào thì thấy tường thành là hai đoạn mới xây theo nếp tường cũ.

Theo đoạn nửa mới nửa cũ, tường thành cao được ba trượng rưỡi nhìn càng ngày càng lớn, Hàn Cương đi trên đường thấy hai bên càng náo nhiệt hơn. Khó có thể đếm được hết số tiểu thương ở xung quanh quan đạo, mặc dù quan đạo rộng bốn trượng nhưng hai bên vẫn còn rất nhiều gian hàng nữa.

Người bán hàng hai bên đường đều vác theo hàng hóa, có người đeo cái sọt sau lưng, càng nhiều hơn là dùng bầy súc vật, lạc đà lớn để chuyên chở, bầy cừu thì trực tiếp mang ra bán. Đấy những thương nhân này muốn vào thành bán dạo đều phải chiếu theo quy pháp nộp hai li, không quá hai phần trăm thuế, còn nếu muốn tới thành buôn bán thì phải nộp ba phần trăm tiền thuế. Thương nhân kiếm tiền cũng không phải dễ dàng, có thể bớt một phần thì bớt một phần, gần như đều là dân từ ngoài thành vào kinh doanh với nhau, nên tạo thành một chợ phiên quy mô khổng lồ.

Hàn Cương đi tới, tiếng rao hàng từ bốn phía không dứt, quán trà quán rượu hai bên đường nối tiếp nhau san sát. Ở trong chợ phiên không chỉ có người Hán làm kinh doanh, mà còn có rất nhiều tộc người vì bị trở ngại về thân phận nên không vào được thành.
Ngay rìa chợ phiên cũng nổi lên xạp hàng vỉa hè.

Nếu đi dạo một vòng trong chợ phiên, nói không chừng có thể biết không ít điều thú vị gì đó. Chỉ có điều Hàn Cương không có tâm trạng nào mà đi dạo. Đi đến bên ngoài cửa Nam thành Tần Châu, trung thành với công tác giữ cổng thành, đám binh lính lục soát kiểm tra tất cả những ai muốn vào thành. Từng người từng người bị kiểm tra, đều phải chờ bọn họ vỗ vỗ vào vai ra hiệu không có điều khả nghi trong hàng hóa, mất cả nửa ngày mới vào được trong thành.

Đoàn người chậm rãi tiến về phía trước, cho đến khi tới lượt Hàn Cương. Đứng trên cổng vòm cửa thành, người giữ cổng chỉ nhìn Hàn Cương vài lần, đến cả túi cũng không động đến, một tay chỉ huy ra hiệu liền để Hàn Cương vào thành.

- Tại sao ngay cả kiểm tra một chút cũng không, lại để hắn đi qua?
Một tiểu binh mười mấy tuổi thấy lạ bèn hỏi.

- Đó là người có học! Lục soát toàn thân, không phải là thất lễ với người có học sao?
Người giữ cổng tự biện minh cho mình nói.

Hàn Cương mặc dù không có biểu lộ thân phận, mặt mày thì hơi lộ chút sắc sảo, nhưng khi hắn đứng chắp tay, một cơn gió nhẹ cuộn vạt áo hắn lên, gần như lộ hết khí văn chương ở toàn thân, không thể che lấp được, làm sao tên kẻ trộm nào lại có khí chất như vậy được chứ.

Xuyên qua cổng vòm âm u, mở ra một bức tranh tươi sáng hơn. Đường xá dọc ngang lớn nhỏ đan xen như mảnh ruộng chia cắt, nhà cửa nhẩm tính cũng cả trăm ngàn căn. Người đi đường nối dài không dứt, mặc dù so ra không bằng thành thị đời sau nhưng so sánh với phủ Kinh Triệu trong trí nhớ của Hàn Cương thì lại không thua kém là bao. Điều khác biệt duy nhất với phủ Kinh Triệu, đó là trên phố có đội tuần tra, trên tường thành lại có cung thủ bảo vệ. Chỉ cần nhìn thấy bọn họ liền có thể hiểu ngay ra thành Tần Châu là một pháo đài được bảo vệ nghiêm ngặt, hoạt động thương nghiệp làm sao phồn thịnh cho được khi xung quanh tràn đầy sát khí như vậy nhỉ?

Buôn bán phồn thịnh, quân uy nghiêm túc mạnh mẽ, cái này chính là hùng thành tây bắc - Tần Châu!
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top