Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 13: Đập nồi dìm thuyền, chuyên quyền hống hách (Thượng)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 291 lượt xem
  • 2569 chữ
  • 2023-01-03 21:48:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Lại Tử rời khỏi miếu Lý tướng quân, đi thẳng về nhà. Nhà Lý Lại Tử có bốn tòa lục viện, sau khi trở về gã không đến hậu viện, mà đến nội sảnh tiếp đãi bằng hữu thân thiết.

Bên trong nội sảnh, một người mặc y phục nha dịch đang ngồi thưởng trà. Không ai khác chính là ông thông gia của Lý Lại Tử, ông cậu của Bát Nương, làm quan phủ huyện nha Thành Kỷ, Hoàng Đức Dụng -Hoàng Đại Lựu. Từ trước đến nay chỉ có chuyện sai tên, chứ không có chuyện sai biệt danh, Hoàng Đại Lựu người cũng như tên, trên cổ mang một cái bướu thịt lớn to bằng quả trứng gà, phía trên gân xanh lộ ra ngoài, vừa ngoảnh đầu cái bướu lại di động, khiến cho người ta nhìn thấy là buồn nôn.

- Ông thông gia đã trở lại?
Thấy Lý Lại Tử đi vào, Hoàng Đại Lựu buông chén trà sứ thô trên tay xuống, nhưng vẫn ngượng ngùng ngồi xuống trước, một bộ dáng đổi khách thành chủ, lão hỏi:
- Đi uống rượu trong miếu Lý tướng quân thấy thế nào?

Mặc dù hai người là thông gia nhưng Lý Lại Tử chỉ là thổ tài chủ, mà Hoàng Đại Lựu ở trong huyện lại là thân tín của Áp ti. Hoàng Đại Lựu tuy vô lễ nhưng Lý Lại Tử vẫn chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, chắp tay, mỉm cười nói:
- Còn phải đa tạ kế sách của ông thông gia, ngay cả sắc mặt của Hàn Thái Viên cũng biến thành màu xanh luôn.

Ngồi xuống, để cho hạ nhân dâng trà, Lý Lại Tử thở dài nói:
- Chẳng qua bây giờ xem ra, ta lại phải đắc tội tàn nhẫn với Hàn Thái Viên rồi.

Hoàng Đại Lựu hừ một tiếng, đối với điều Lý Lại Tử lo lắng, lão coi thường không thèm để ý:
- Thật ra việc này vốn không nên như vậy, nhưng mảnh vườn Hàn gia nếu không biết tính toán thì sẽ chẳng thu được gì cả. Dù sao Hàn Thái Viên cũng không phải ở xã Thiểm Tây, chẳng qua là một kẻ từ đâu đến, không có họ hàng thân thích ủng hộ, làm sao phải sợ hắn ta?

- Tam ca của Hàn gia trên yến tiệc đều nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, một câu cũng không mở miệng. Hắn học bên ngoài hai năm, ắt hẳn biết một vài cách che giấu tính cách. E rằng hắn sẽ làm hỏng việc đó...
Lý Lại Tử mày nhíu chặt lại. Hàn A Lý nét mặt khó có thể che giấu suy nghĩ trong lòng thì không sao, nhưng Hàn Cương, mới vừa rồi ở trên yến tiệc, ánh mắt và vẻ mặt hắn quả thật khiến gã có chút sợ hãi. Cảm giác có chỗ nào đó không đúng, không làm sao an tâm được.

- Đứa nhỏ mười mấy tuổi có mấy cọng lông, làm sao có thể biết nhìn người? Lại có thể che giấu được Trần áp ti thế nào chứ?
Hoàng Đại Lựu không chút để ý cười mỉa mai:
- Thông gia ông cần gì phải để tâm, ông thử suy nghĩ một chút, đã nhiều năm như vậy, Tần Châu có khi nào xuất hiện một tiến sĩ chưa?

Lý Lại Tử lắc đầu, cái này thật sự là chưa từng nghe nói qua. Gã cười ha hả:
- Ông đồ nghèo đói rách thật ra thấy cũng nhiều.

- Không thể đỗ tiến sĩ, không được nhập học, vậy suốt đời chỉ là ông đồ nghèo trong thôn. Cũng may, như bây giờ đến bốn mươi năm mươi tuổi vẫn đi thi, Quan gia nhìn thấy đáng thương, liền cho một tấu danh đặc biệt, ở đâu đó làm kẻ viết văn, người trợ giảng,… Cái loại ông đồ nghèo keo kiệt đó, không nên làm phiền Trần áp ti, ta đây một ngón tay là có thể nghiền chết rồi.
Giọng điệu Hoàng Đại Lựu ngông cuồng tận trời, dường như nhà lão không phải là một quan phủ huyện nha, mà là đại tướng tay nắm giữa mấy vạn cường binh vậy.

Lý Lại Tử coi như có chút hiểu biết, biết rõ cái gì là tấu danh đặc biệt. Chính là những cử nhân vào kinh thành thi không đỗ, ít nhất là đến bốn mươi tuổi trở lên, địa phương đặc biệt dâng tấu kỳ danh vào trong triều, tụ tập lại tổ chức một cuộc thi đơn giản hơn so với thi Tiến sĩ, lại cho một người không đủ tư cách xếp hạng trở thành khảo quan gì đó.

Tấu danh đặc biệt Tiến sĩ chọn Thiểm Tây là nhiều, cũng vì sợ họ theo Tây Hạ. Năm đó khi kỳ thi Đình bị phế bỏ, Trương Nguyên, còn có Ngô Hạo nhiều lần thi không đậu, Lý Nguyên Hạo bèn làm loạn ở Thiểm Tây một trận long trời lở đất. Chỉ là bây giờ triều đình Tây Hạ cũng không có thiếu quan lại người Hán đến từ Thiểm Tây. Những người đọc sách mang oán hận sâu nặng ấy trở thành những đối tượng nguy hiểm, nên phải trấn an họ từ trong xương tủy.

- Ngẩng đầu nhìn lên trời mà xem, Tần Châu nơi này nhìn không thấy sao Văn Khúc. Hàn Tam kia quá lắm cũng chỉ có thể lấy được tấu danh đặc biệt mà thôi. Muốn đậu Tiến sĩ ư, trừ khi phần mộ tổ tiên nhà hắn bốc khói bay lên!
Hoàng Đại Lựu lắc đầu phán xét mệnh Hàn Cương, khẳng định hắn cả đời chỉ là một nhà nho nghèo.

Lý Lại Tử cười nói:
- Nghe thông gia ông nói, ta đây cũng vững tâm rồi. Vậy còn án hôm trước thảo luận đó, đem mảnh vườn Hàn gia nhập vào huyện đi, lấy lí do là thiếu nợ, bắt hắn ta bán phứt mảnh đất đấy đi.

Hoàng Đại Lựu vỗ ngực:
- Thông gia ông yên tâm. Tất cả cứ giao cho Hoàng Đại Lựu ta đây. Chỉ cần mảnh vườn Hàn gia kia nhập vào huyện, ta đảm bảo xử lý hắn ta dễ dàng.

Lý Lại Tử được thỏa mãn tâm nguyện, tươi cười càng thêm đắc ý:
- Hàn Thái Viên làm ruộng lành nghề, có ông ta chỉ điểm, hoa màu trong thôn so với vài thôn bên cạnh sản lượng cũng nhiều hơn một hai phần. Nếu không thì chia vườn rau ở chỗ ngoặt sông đó làm hai phần bán cho ta, sau khi bán còn có thể trừ nợ, ta đây hà tất phải làm kẻ ác.

- Một mẫu ruộng lúa một mùa chỉ cần một xe phân. Nhưng trồng một mẫu vườn, ít nhất cũng phải ba xe phân chuồng. Hàn gia chăm sóc mảnh đất kia gần ba mươi năm, chỗ phân bón cho ba mẫu đất đó có thể chất cao tới đầu người. Sợ là so với ruộng Giang Nam thượng đẳng còn phì nhiêu hơn nhiều...
Hoàng Đại Lựu đầy thâm ý nói.

- Thông gia ông yên tâm.
Lần này là Lý Lại Tử bảo Hoàng Đại Lựu yên tâm:
- Mảnh đất ở Bắc Sơn kia coi như là mảnh đất trắng do Bát Nương nhà ta trông coi, trong vòng hai ngày sẽ đem khế ước đến chỗ ông.

- Ừm...
Hoàng Đại Lựu bình tĩnh gật đầu, nhưng vẫn là một bộ dáng không vừa lòng. Ruộng Bắc Sơn không sánh bằng ruộng ở chỗ ngoặt sông, tiền đồ và giá cả đất đều kém xa.

- ...Còn con gái nuôi của Hàn gia kia nữa. Hàn Thái Viên kia bị bức đến đường cùng khẳng định cũng sẽ bán đi, đến lúc đó liền đưa đến quý phủ của thông gia hầu hạ.

Hoàng Đức Dụng mỉm cười, cái bướu dưới cổ run rẩy dữ dội:
- Đều là người một nhà, hà tất phải nói hai lời. Thông gia hễ có việc phó thác ta đây, Hoàng Đại Lựu ta đây có khi nào không tận tâm tận lực giúp sức? Mảnh đất ở Bắc Sơn là để cho con dâu, ta đây sao có thể tham của ông? Con gái nuôi của Hàn gia ta đây chẳng qua cũng chỉ là thấy nàng ta lanh lợi thôi…

Lý Lại Tử nghe Hoàng Đại Lựu giả vờ như không biết, trong lòng cảm thấy chán ghét, vội giơ chén rượu lên cười nói:
- Thông gia nói đúng! Nói đúng! Nào… Uống rượu! Uống rượu!

Hai người sảng khoái nâng chén uống, trước tiên ăn mừng tâm nguyện của mình đã thành. Ăn uống linh đình, uống đến canh ba thì đi nghỉ. Một kẻ lở loét, một tên có nhọt, cũng gọi là tương xứng.
***
Khi Lý Lại Tử và Hoàng Đại Lựu đang tính kế với Hàn gia, yến hội trong miếu Tướng Quân đã kết thúc, bốn người Hàn gia tụ họp trong phòng, bàn bạc đối sách.

- Lý Lại Tử trước tiên nói trong huyện vừa mới phát công văn đến, trên đó còn có tên ta, sau còn nói thấy Tam ca nhi đang bị bệnh, giúp ta đây kéo dài hai tháng, đợi cho đến khi Lưu Hòe Thụ nói, lại biến thành trong huyện không cử được ai đi ứng tuyển nha dịch, ai thay ta đây đi cũng được. Nói dông dài, ngay cả ba loại cũng thay đổi, căn bản chính là nói dối không chớp mắt!

Bên trong mái hiên Hàn gia, Hàn Thiên Lục giận dữ nói. Lý Lại Tử mới vừa rồi ở trong miếu Lý tướng quân nói dối không chớp mắt, rõ ràng là muốn đoạt lấy đất của Hàn gia nhà mình, ngay cả da mặt cũng không cần.

- Người tốt bị người lấn, ngựa tốt bị người cưỡi. Lý Lại Tử ở trong miếu Tướng Quân làm bậy, sao ông không lập tức lấy ghế đập chết gã! Như lão nương sẽ quơ ngay lấy dao nhỏ, đến nhà gã liều mạng một phen ngươi chết ta sống!
Hàn A Lý tính tình còn bốc hỏa hơn pháo nổ đến ba phần, bốc hỏa thành như vậy luôn. Sột soạt lau cây trượng nặng ngang một cây thiết giản, lại còn siết thật chặt trong tay, vừa nói vừa vung lên khua khoắng, chỉ hận vừa rồi Lý Lại Tử chạy trốn quá nhanh, chưa kịp cho gã biết mùi lợi hại.

- Nói nhảm cái gì thế! Vậy phải kiện chứ!
Hàn Thiên Lục lắc đầu, Hàn A Lý là đàn bà người ta nói nhảm cũng không sao, nhưng ông cũng không thể mê muội theo được:
- Tiền đồ của tam ca nhi quan trọng hơn.

Hàn Cương trầm mặc. Ở trong miếu Tướng Quân, hắn cười nói nhẹ nhàng, tràn đầy tự tin, từ trong miếu trở về cũng luôn trầm ổn, hơi thở bình tĩnh, giấu lửa giận hừng hực trong lòng, e sợ người khác nhìn ra, chỉ có thể thu nắm tay thật chặt vào trong tay áo, hai hàng mày như hai thanh đao khẽ run rẩy không thể nhìn ra, làm như vọt ra chém người vậy. Hàn Cương bây giờ lòng muốn giết cả nhà Lý Lại Tử cũng có thể, Lý Lại Tử nhắm vào mảnh vườn nhà hắn thì thôi đi, giờ lại vươn tay đến cả Vân Nương, lại còn dùng thủ đoạn ác độc như thế, chính là muốn ép Hàn gia cửa nát nhà tan, việc này làm sao hắn có thể nhịn?

Chẳng qua, nguyên nhân cũng là Hàn gia không quyền không thế, nếu hắn là con nối dòng của Hàn gia Tương Châu, ai dám liếc mắt khinh thường hắn cái nào? Nếu hắn hiện tại danh chấn Quan Trung, hạng người như Lý Lại Tử sao có khả năng làm nhục hắn?

- Sẽ không bao giờ như vậy nữa!
Hàn Cương đầy suy nghĩ tàn bạo. Với tình trạng bây giờ, không cần biết phải dùng cách gì đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng vì bản thân mà kiếm bằng được tấm quan da để phòng thân. Chỉ hận Lý Lại Tử ép quá mức, thì đã không phải chỉnh lại lí luận lúc đó.

Mặc dù thời gian nghiên cứu học vẫn chưa được lâu, Hàn Cương vẫn làm theo không sợ hãi. Thời đại này dù sao cũng là thời đại của văn nhân, quan viên trong thành Tần Châu có khoảng một trăm người, trong đó có được mấy văn nhân chứ! Bản thân mình có học vấn, có tài năng, ngoại hình cũng không coi là quá tệ, còn có một người thầy có tiếng tăm, sao phải để mặc cho Lý Lại Tử xoay như chong chóng chứ? Hàn Cương vốn định đợi tình hình ổn rồi mới đi, nhưng trước mắt xảy ra chuyện như vậy, đi trước một bước cũng không sao. Dù sao cũng phải để người ta biết, chọc vào Hàn Cương hắn rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào!

Hàn Cương đột nhiên nói với Hàn A Lý:
- Mẹ, chỉ đâm tên Lý Lại Tử vài dao như vậy vẫn chưa nguôi giận được, lại còn kéo cả nhà ta vào. Theo như con thấy, tự dưng mọc ra thêm một công văn tuyển tiền nha, tất cả nguyên nhân đều từ trong thành mà ra, Lý Lại Tử chẳng qua là mượn danh Hoàng Đại Lựu với Trần Cử mà thôi. Chi bằng lấy danh nghĩa ứng cử tiền nha để vào thành một lần đánh địch, ít ra còn có thể nghĩ cách, chứ ở lại trong thôn cũng chỉ còn cách bó tay thôi!

Nếu lời này do Hàn Thiên Lục nói, Hàn A Lý nhất định phát điên lên mất. Nhưng nếu đó là do đứa con trai bà yêu thương nhất nói ra thì bà lại có thể nghe lọt tai. Do dự mất nửa ngày, bà bất đắc dĩ nói:
- Lẽ nào phải để Lý Lại Tử đắc ý như thế sao? Thôi được, cha con ở trong thành cũng có quen vài nguời!

Hàn Cương lắc đầu:
- Phụ thân tuổi đã cao hãy cứ để con đi vào trong thành một chuyến đi ạ!

- Như vậy sao được?
Hàn A Lý và Hàn Thiên Lục thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, để con trai ra ngoài như vậy, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau này ai chăm sóc cho gia đình khi bọn họ chết đi đây?
Hàn Thiên Lục vội hỏi:
- Tam ca nhi, bệnh của con còn chưa khỏi, lại mới mười tám tuổi, đi thế nào được?

Hàn Cương vẫn kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình, hiện với tình huống như vậy, cứ ở mãi trong thôn thì chẳng có cơ hội nào. Chỉ có đi ra ngoài mới có thể tìm ra một con đường mới. Bất luận là chỉnh đốn lại Lý Lại Tử, thêm Trần Cử và Hoàng Đại Lựu ở sau gã, hay là vì bản thân muốn có được công danh thì đều phải ra ngoài. Rất nhiều người trong thôn không dám rời nơi quê cha đất tổ, mặc dù cả quan viên trong huyện lẫn lý chính trong thôn đều đang hành họ.

Đám tặc tử này chính là dựa vào sự xa cách của các quan trên và dân chúng, do đó trong ngoài mưu lợi bất chính. Nhưng Hàn Cương thì khác, kẻ sĩ chu du thiên hạ là truyền thống từ thời cha ông để lại. Hắn lại là người từ hậu thế, càng phải xem việc rời xa nơi chôn rau cắt rốn chỉ là chuyện nhỏ. Rời thôn vào thành, đấu tranh vì bản thân mình, giống như ăn cơm uống nước đơn giản như vậy thôi, không đáng kể chút nào.
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top