Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 12: Tranh chấp nảy sinh trong miếu Phi tướng (Hạ)

Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)

  • 309 lượt xem
  • 2287 chữ
  • 2023-01-03 21:48:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giống như có luồng không khí lạnh từ vùng băng nguyên ở phía cực bắc thổi qua, tất cả hoạt động trong điện đều bị đông lại trong nháy mắt.

- Cái gì? Nha tiền?

Cái gọi là nha tiền chính là những lại viên trong nha môn. Có điều lại viên cũng có hai loại, một là nha tiền trường danh, họ nắm giữ chức vụ trong thời gian dài, có thể mượn nhờ uy thế của quan để giở thủ đoạn, công việc chính là cướp của mọi người. Nhưng sai dịch nha tiền thì khác, bọn chúng đặc biệt nhằm vào những hộ gia đình giàu có hạng nhất để bắt làm nha tiền, cũng có ý cướp của người giàu, kể cả là phú hộ, nếu kém may mắn thì cũng bị phá sản, may mắn thì mất hơn một nửa tài sản.

Trong nha môn công việc lặt vặt rất dày đặc, có một số việc phải tốn số tiền rất lớn, cho nên phải nghĩ cách đổ lỗi cho nha tiền, nhà kho cũng để cho nha tiền đi xử lý, chỉ cần trong quá trình có một chút thiếu hụt hoặc là tổn thất, sẽ bồi thường theo số lượng ghi lại. Vì là những người nhỏ bé yếu thế, nha tiền thậm chí còn là đối tượng để các tham quan ô lại trong nha môn lừa gạt tiền bạc, nếu biết điều cảm ơn, dâng lên tiền bạc một cách thật thà, có thể được yên. Nếu cho thiếu mấy văn tiền, vậy thì khỏi phải nói. Hàn Cương đã nghe nói có người bị sai đi ngàn dặm xa xôi đến tận kinh thành để giải ngân tiền, cuối cùng mất ba năm tới được thành Đông Kinh, không may cho gã số tiền bạc được vận chuyển đến còn chưa tới một lượng.

Có điều thời hạn làm nha tiền được ấn định là một năm, làm từ đầu năm đến cuối năm, trừ trường hợp trong nha môn chợt có nhiều việc mới tạm thời phân chia gửi công văn. Hiện tại cũng không có việc gì lớn, nhiều nhất là người Tây Hạ theo thói quen năm trước để mượn danh nghĩa chiếm đoạt tài sản. Không đầu không đuôi. Hàn gia làm sao có thể từ việc lao dịch mà bị làm cho tan cửa nát nhà như này? Mọi người trong điện đều biết trong đó phải có nguyên nhân, nói không chừng là Lý Lại Tử ra tay.

Hàn Thiên Lục muốn hiểu rõ, vỗ cái bàn, tức giận nói:
- Lý Lại Tử, ngươi muốn diệt nhà họ Hàn của ta phải hay không? Sử dụng phương pháp bẩn thỉu như thế này! Không phải ngươi thèm muốn mảnh vườn rau xanh ở mép khúc sông của nhà ta sao? Không muốn để ta chuộc lại đồ, chiếm toàn bộ mảnh đất kia của nhà ta, đất của nhà ngươi ở khúc sông có thể liền thành một mảnh!

- Hàn Thiên Lục, thực ra ta không có lỗi gì cả!
Lý Lại Tử cười với vẻ khổ sở và lắc đầu, nói vô cùng chân thành, giống như bị người ta hiểu lầm thật vậy:
- Mấy năm này, làm nha tiền chưa đến lượt Hàn gia của ngươi lần nào, cũng nên đến lượt nhà ngươi rồi. Lẽ ra hai tháng trước trong huyện sẽ có người tới nhắc ngươi, nhưng ta thấy trước đó con trai của nhà ngươi đang bị bệnh, thực sự không thể phân tâm, nên mới dựa vào thân phận thông gia của lớp trưởng ở huyện nha giúp ngươi giải thích một lần, kéo dài hai tháng.

- Ngươi cũng đừng làm ra vẻ!
Hàn Thiên Lục cười lạnh:
- Nha tiền đều là những gia đình hạng nhất được chiêu mộ. Tam ca nhi bị bệnh, nhà của ta đã sớm không có tiền, ruộng đất chỉ còn lại một mẫu để bán, làm gia đình hạng bốn cũng còn miễn cưỡng, càng không nói là Tam ca nhi năm nay mới mười tám tuổi, đến hai mươi tuổi mới thành đinh. Hiện tại nhà của ta chỉ có mình ta là tráng đinh, gia đình đơn truyền. Nha tiền hay phu dịch gì đó cũng chưa tới phiên nhà ta!


- Hàn Thái Viên, chẳng lẽ ngươi không biết chỉ vào năm nhuận mới được tạo lại sổ ghi chép việc chiêu mộ tráng đinh, còn có hai tháng mới được tạo lại. Hiện nay ở huyện, nhà ngươi vẫn là hộ hạng nhất có hai tráng đinh!

Hàn Thiên Lục rên một tiếng:
- Chỉ cần ta đến nha môn thông báo, ta không tin họ còn có thể cứng rắn áp bức gia đình chỉ có một tráng đinh như nhà ta làm nha tiền?

Lý Lại Tử không nghĩ đến Hàn Thiên Lục biết rõ ràng bí ẩn này, ngạc nhiên một hồi, cười lạnh:
- Việc này còn phụ thuộc vào Lý chính như ta bảo đảm cho ngươi mới được.

- Ngươi... Ngươi...
Hàn Thiên Lục không nghĩ đến Lý Lại Tử lại không biết xấu hổ đến mức này. Ông vô cùng tức giận, tay chỉ vào Lý Lại Tử run lên không ngừng, không nói lên nửa câu. Ông cả đời là người hiền lành, hiếm khi giận ai đến đỏ mặt, bây giờ lại bị Lý Lại Tử làm tức giận đến mức sắp chảy máu não.

- Lý Lại Tử, đều là đồng hương, sao phải ép người đến chỗ chết?
Người đầu tiên ra mặt là bạn rượu của Hàn Thiên Lục tên là Lưu Lâu, trong sân nhà hắn có một gốc cây hòe cổ rất cao, người cùng quê gọi là Lưu Hòe Thụ, có tình bạn kéo dài mấy chục năm với Hàn Thiên Lục.

- Hừm, Là Lưu Hòe Thụ ư, ngươi cũng ra mặt đòi công bằng cho người ta cơ đấy!
Lý Lại Tử nói một cách quái gở:
- Muốn nói đỡ cho Hàn Thái Viên, được thôi, ai đi cũng được? Trong huyện chỉ cần người, cũng không nói nhất định là người nào. Nha tiền lần này, gia đình Lưu Hòe Thụ các ngươi cử người đi là được.

Lưu Lâu ngạc nhiên cả buổi, dựa vào xuất thân của gia đình y, phục vụ lao dịch nha tiền một năm là chuyện đương nhiên, nên nào dám đáp nhận lời. Y thở dài, quay đầu về phía Hàn Thiên Lục nói:
- Hàn lão ca, xin lỗi.
Rồi y hổ thẹn cúi đầu ngồi xuống.

- Còn có ai muốn thay thế Hàn gia phục vụ nha môn không?
Lý Lại Tử rất là đắc ý, ánh mắt đảo qua, trong Thiên điện mọi người đều cúi đầu, nhưng không có ai dám nhìn vào mắt gã.

Lý Lại Tử càng đắc ý hơn, nói:
- Hàn lão ca, ngươi hãy nghe một lời khuyên của ta, hay là đem ruộng rau của nhà ngươi bán cho ta, còn con gái nuôi của ngươi cũng gả đi đi. Sau đó cầm tiền vào huyện chuẩn bị một chút, chịu vất vả hai tháng là không sao nữa rồi.

Khi gã chuyển ánh mắt tới người của Hàn gia ở bên kia, gã thấy Hàn Cương lạnh lùng liếc mắt qua chỗ gã một cái, ánh mắt rét lạnh như băng, làm cho bốn mươi tám ngàn cọng lông trên cơ thể của Lý Lại Tử đều dựng thẳng lên.

Hai hàng lông mày của Hàn Cương vừa dày vừa chặt chẽ, nhưng không đen đậm giống như thánh thủ Lý Đình Khuê tô ra, cũng không phải lông mày nằm ngang thô dày và xấu, cũng không quá giống mày kiếm thẳng đứng, mà hẹp dài cân xứng, thẳng như một đôi khoái đao được tạo ra vừa mỏng vừa sắc bén. Có hai hàng lông mày như đao này, gương mặt giản dị của Hàn Cương bắt đầu sống động, chỉ thấy hai mắt hếch lên, hai hàng lông mày nhướn lên, giống như hai cây đao sắc thọc lên trên.

Khi Lý Lại Tử còn là thiếu niên từng ở trong núi bị con cọp để mắt tới, dựa vào một chút vận may thoát được một mạng. Cái nhìn của Hàn Cương cho gã cảm giác như bị hổ để mắt tới. Bị Hàn Cương nhìn chằm chằm, sự kiêu ngạo của Lý Lại Tử không hiểu sao giảm đi xuống bảy, tám phần. Lúc này, ở trong phòng bếp Hàn A Lý, Hàn Vân Nương nhận được tin tức, cùng nhau chạy ra.

- Lý Lại Tử, ngươi khá lắm!
Một tiếng hét to chấn động thiên hoa đỉnh điện làm bụi rơi thẳng xuống, rất khó tin là nó xuất phát từ một người phụ nữ có chồng đã hơn bốn mươi tuổi. Tiếng quát của Hàn A Lý chưa dứt, cánh tay vung lên, ảo ảnh gào thét vọt ra, mang theo sát ý ngập trời hướng về phía Lý Lại Tử.


Ông tổ bên ngoại của Hàn Cương trong một trận chiến từng dùng ba cái lao xuyên thấu bảy cơ thể người Đảng Hạng, vững vàng ngồi lên vị trí Đô Đầu, trong lộ quân Kinh Nguyên cũng có một chút danh tiếng. Hàn A Lý phi ra đồ vật giống như cái lao, nhanh như sao băng, chỉ tiếc lệch một chút so với vành tai của Lý Lại Tử, chợt đâm vào cửa miếu đang mở, vang lên một tiếng ầm ầm, ong ong dội ào tai mọi người. Ảo ảnh ầm một tiếng rơi xuống đất, cũng chính là cây trượng đã được Hàn A Lý lau kỹ càng mang từ nhà tới.

Hàn A Lý hung hăng vọt đến, Lý Lại Tử bị cây trượng làm cho sợ đến mức một chút kiêu ngạo cuối cùng cũng biến mất, vội vàng ho khan một tiếng:
- Hàn Thái Viên, Lý a tẩu, đừng nói ta chưa nói từ trước. Hai ngày sau ngươi hãy thành thật vào thành làm nha tiền thôi, nếu không đáp ứng lao dịch, ngươi không tránh khỏi bị đánh, tiền đồ của Tam ca nhà ngươi chỉ sợ cũng kết thúc luôn!

Lý Lại Tử nói xong, xoay người bỏ chạy, Hàn A Lý đuổi theo đến ngoài cổng và mắng to đến khi Lý Lại Tử chạy đi xa mới căm hận quay về. Thiên điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người tham gia yến hội đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên đi hay ở lại.

Hàn Thiên Lục cúi đầu thở dài, Hàn A Lý mặt lạnh lùng, gắt gao nắm chặt cây trượng vừa nhặt về. Hàn Vân Nương muốn khóc, dáng vẻ khổ sở đáng thương, Lý Lại Tử bảo Hàn gia bán mình đi, đúng lúc nàng nghe thấy câu này, đột nhiên trong lòng như rơi vào biển băng, cả người đang run rẩy. Nàng không kiềm chế được tới gần Hàn Cương, gần như kề sát người hắn, dường như chỉ như vậy mới có thể xua tan sự lạnh lẽo trong lòng.

Trong bốn người của Hàn gia, một người buồn, một người tức giận, một người lo lắng, chỉ có Hàn Cương như không có việc gì xảy ra, ngồi yên lặng ở đó. Hắn cầm đôi tay đã trở nên lạnh như băng của cô bé, an ủi một lát, nhẹ giọng nói:
- Đừng lo lắng, không phải việc lớn gì, Tam ca của muội có thể giải quyết tốt.

Động viên cô bé xong, Hàn Cương cầm lấy chén rượu và đứng lên, nở một nụ cười sáng lạn, tràn đầy tự tin và nói:
- Sao vậy mọi người, bữa tiệc vừa mới bắt đầu... Đừng để cho gã ngu xuẩn Lý Lại Tử làm giảm sự hào hứng của mọi người!

- Tam ca nhi…
Lưu Hòe Thụ ngạc nhiên nhìn Hàn Cương, vừa nãy không thể giúp đỡ chiếu cố cho Hàn gia, làm cho y rất hổ thẹn:
- Nhưng thông gia của gã Lý Lại Tử kia...

- Hoàng Đại Lựu thì đã sao?
Hàn Cương cười ha ha, trong tiếng cười có sát khí không thể che đậy:
- Lý Lại Tử ỷ thế hiếp người, ức hiếp người cùng quê, không xem quốc pháp ra gì. Sau này sẽ có vương pháp xử lý gã, đến lúc đó chỉ cần các thúc bá ở bên cạnh làm chứng là đủ rồi.


Hàn Cương nói rất cuồng vọng, nhưng tràn đầy lý tưởng hào hùng làm cho mọi người vô tình tin tưởng hắn. Họ ngửa đầu nhìn Hàn Cương, giống như lần đầu biết tam ca nhi của Hàn gia vậy. Cũng phải, dù sao hắn cũng là tú tài, đi đến huyện, tri huyện cũng phải nói chuyện khách khí với hắn. Mặc dù Hoàng Đại Lựu là người được tín nhiệm bên cạnh Trần Cử cũng không thể so sánh với người đọc sách!

Hàn Cương giơ chén rượu lên, thái độ tự nhiên làm cho mọi người không dám thất lễ. Khách mời đều nâng chén, mặc dù không sôi nổi như lúc bắt đầu nhưng một lúc sau bữa tiệc lễ tạ thần vẫn tiếp tục tiến hành thuận lợi.

Hàn A Lý và Vân Nương từ trong phòng bếp chạy vào chạy ra, bưng lên một chậu món ăn nóng, Hàn Thiên Lục không ngừng mời rượu khách mời, ít nhất bề ngoài đã không nhìn ra Hàn gia sắp phải đối mặt với tình thế nguy hiểm.

Hàn Cương cúi đầu, ở trước mặt hắn là chất rượu sóng sánh, nhẹ nhàng đong đưa trong chén, đôi mắt tỏa ra hàn khí vặn vẹo không ngừng, mơ hồ lộ ra vẻ âm tàn, như trong lòng Hàn Cương, hắn than nhẹ:


“Trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha thứ, tự mình tạo nghiệt, không thể sống!”

Hàn Cương ngửa đầu nâng chén uống một hơi cạn sạch, ngửa đầu lên, trên mặt hắn toát ra nụ cười như gió xuân thổi đến, đáy mắt ẩn chứa nét hung bạo, “Trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha thứ, tự mình tạo nghiệt, không thể sống!”
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top